Sắc mặt Lý Hinh Nhi vô cùng khó coi, cô ta muốn phản bác, nhưng Tô Yên cũng đã nói Chu Thành làm ở bộ phận an ninh, đã là bà chủ của tập đoàn Yên Phong nói thì còn giả được?
Lý Hinh Nhi muốn chu toàn lại mọi chuyện nhưng cũng không còn cách nào.
"Chu Thành, anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh ở bộ phận an ninh hay là tổng giám đốc phụ trách toàn bộ khu vực Hoa Nam?"
Vừa nãy đều đã nói ra cả rồi, những người này đều là bạn học cũ, nếu mà bị vả mặt thì cô ta thật sự sẽ không ngóc đầu lên được.
Chu Thành ấp úng nói: "Anh không phải tổng giám đốc khu vực gì, anh chỉ là bảo vệ."
Lời nói vừa dứt, Lý Hinh Nhi suýt nữa thì ngất.
Mọi người chế nhạo, xì xào bàn tán.
"Thật là cười chết mất, còn tưởng rằng bản thân thật sự gả cho giám đốc cấp cao của công ty, hóa ra lại chỉ là một tên bảo vệ."
"Xem ra bữa cơm này của chúng ta chỉ có thể là tự chúng ta trả tiền thôi, một tên bảo vệ, sợ rằng ăn bữa này xong sẽ khiến anh ta phá sản mất."
"Có một số người ấy, không có tiền thì không phải trả vờ, vừa rồi còn nói Tô Yên bị lừa, tôi thấy cậu ta mới là bị lừa."
"Đây chắc chắn là chuyện cười buồn cười nhất năm."
Lý Hinh Nhi không cam lòng, cố gắng chống đỡ, cô ta hỏi Chu Thành: "Lúc trước anh nói với tôi, nhà anh là dòng dõi nhà có học, cha mẹ đều là giáo sư đại học, người bản địa, lời này không phải là giả chứ?"
Nếu Tô Yên không ở đây, nhất định Chu Thành sẽ giả vờ đến cùng, nhưng bây giờ anh ta nào dám tiếp tục giả vờ làm kẻ có tiền.
Giọng của Chu Thành càng ngày càng nhỏ, anh ta nói: "Cha mẹ anh bày hàng ở ven đường bán sách, đây còn không phải là dòng dõi nhà có học ư. Hinh Nhi, vậy cũng không tính là anh lừa em."
Lý Hinh Nhi suýt thì tức đến hộc máu: "Vậy anh nói bọn họ là giáo sư đại học, đây không phải gạt tôi thì là cái gì. Tôi bảo mà, vì sao hai ta lĩnh chứng, anh lại không dẫn tôi đi gặp bố mẹ anh, thoái thác rằng bọn họ bận quá, vẫn luôn nói rằng không có thời gian. Hóa ra anh chính là một kẻ lừa đảo."
"Thỉnh thoảng bọn họ cũng đến đại học lấy sách, người khác thường nói đùa gọi bọn họ là giáo sư, đây cũng không phải nói dối."
"Chu Thành."
Lý Hinh Nhi tức giận đến nỗi tái cả mặt: "Tôi muốn kiện anh lừa hôn, cái kẻ lừa đảo này."
"Việc này sao có thể trách anh, ai bảo em hư vinh quá, anh không nói như vậy thì sao em sẽ gả cho anh."Chu Thành nói: "Hinh Nhi, anh thật sự yêu em, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, công việc hiện tại của anh cũng có thể nuôi em mà."
"Anh nuôi cái rắm ấy."Lý Hinh Nhi tức giận đến mức không còn mặt mũi nào đứng ở đây, mặt đỏ đến tận mang tai, xoay người đi ra ngoài.
"Hinh Nhi, Hinh Nhi."
Chu Thành đuổi theo, hai người lôi lôi kéo kéo. Đột nhiên, Lý Hinh Nhi kéo áo Chu Thành xuống, phần sau lưng của Chu Thành lộ ra một lỗ lớn do chiếc áo sơmi ở trong bị thủng.
Đây thật sự đúng là mặt ngoài gọn gàng đẹp đẽ.
Mọi người cười ầm lên, thể diện của Lý Hinh Nhi hoàn toàn mất hết, cô ta vứt cái áo xuống rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
"Hinh Nhi."Chu Thành nhặt áo lên rồi lại nói với Tô Yên một câu: "Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, tôi đi dỗ vợ."Sau đó thì đi mất.
Tô Yên nhìn ra được, Chu Thành thật sự yêu Lý Hinh Nhi, nếu không cũng sẽ không vì giữ thể diện cho Lý Hinh Nhi mà tỏ vẻ cực kỳ khí phách nói muốn trả tiền, một chầu này cũng tầm mười mấy vạn, sợ là thật sự ăn đến mức phá sản mất.
Lý Hinh Nhi vừa đi, trong phòng bao lập tức trở nên yên tĩnh đến mức một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người đều đang đợi Tô Yên nói chuyện, xem sắc mặt Tô Yên.
Người vừa rồi vẫn luôn châm chọc Tô Yên, Vương Ái Ái cũng im, ánh mắt liếc nhìn chiếc vòng trên tay cô.
Bây giờ cũng không ai dám nói đây là giả.
Lúc này người phục vụ lại mang không ít đồ ăn lên, tất cả đều là món đắt tiền, nào là cua hoàng đế, tổ yến…
Cũng không biết là ai gọi một chai rượu vang đỏ cao cấp, e rằng ăn xong bữa cơm này phải mất đến mấy chục vạn.
Vừa rồi Lý Hinh Nhi vẫn luôn thổi phồng chồng mình là giám đốc điều hành, một năm kiếm được cực nhiều nên mọi người mới dám gọi như vậy.
Bây giờ thì tốt, Lý Hinh Nhi đi rồi.
Nhưng mà còn may, Tô Yên đang ở đây, bà chủ tập đoàn Yên Phong, tiền cơm bữa này còn không phải chỉ là chuyện nhỏ?
Vừa rồi Vương Ái Ái cũng rất khoe khoang, vì sợ bản thân bị để mắt đến rồi bị bảo đi thanh toán nên bây giờ cô ta cũng trở nên khiêm tốn.
Có người hỏi: "Tô Yên, chồng của cậu thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Yên Phong?"
Tô Yên vẫn thờ ơ như cũ: "Ừm, công ty là anh ấy mở."
Người nọ xấu hổ, cười cười: "Sao vừa nãy cậu lại không nói ra thế, gây ra hiểu lầm lớn như vậy."
Tô Yên không cần dùng nhiều sức mà vẫn có thể đánh trả được một cách dễ dàng: "Bây giờ chân của chồng tôi đang bị thương nên phải ở nhà nghỉ ngơi, tôi cũng không nghĩ đến mọi người lại nhiệt tình như vậy, giành nhau giới thiệu việc làm cho chồng tôi."
Mọi người nào có phải là nhiệt tình, chỉ là muốn nhìn bị Tô Yên chê cười mà thôi.
Nhưng không nghĩ đến vai hề thế mà lại chính là bọn họ.
Tô Yên đứng dậy, cô cười nhạt rồi nói: "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước đây."
Vừa nghe thấy Tô Yên phải đi, mọi người lập tức căng thẳng.
Nếu Tô Yên đi rồi thì tiền này ai trả chứ.
Khoe khoang thì khoe khoang, còn chuyện lấy tiền ra trả, bọn họ lại không lấy ra được.
"Tô Yên, đừng đi mà, bạn học cũ khó được khi tụ họp, ngồi xuống ăn một ít đi, mọi người cùng nhau tâm sự, liên hệ chút tình cảm."
"Đúng vậy đấy, không dễ dàng gì mọi người mới tụ họp chung một chỗ, khó có được đấy."
"Gọi nhiều đồ ăn như vậy, không ăn thì lãng phí biết bao."
"Tô Yên, không phải cậu sợ phải thanh toán nên muốn chuồn đi đấy chứ. Bây giờ cậu chính là bà chủ của tập đoàn Yên Phong, sao lại nhỏ mọn như vậy."
Phép nói khích?
Muốn để cô thanh toán?
Thật sự coi cô là người coi tiền như rác mà.
Cô cũng chả quen những người này.
Tô Yên khẽ mỉm cười, bắt đầu lấy tiền từ trong túi ra.
Người khác vừa thấy cô móc túi, tưởng cô muốn trả tiền, trong lòng đều mừng thầm.
Nào biết Tô Yên chỉ lấy ra một trăm tệ, đặt lên trên bàn: "Vừa rồi tôi uống một ngụm trà, đây là tiền trà. Tôi đưa phần của tôi rồi, các người cứ dùng từ từ."
Một trăm tệ?
Mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Vậy mà cũng cầm ra?
Vương Ái Ái không nhịn được mà nói: "Tô Yên, cậu cũng quá keo kiệt rồi, chỗ này ít nhất cũng mấy chục vạn, cậu có tiền như vậy mà lại đưa ra một trăm tệ, đây tính là gì?"
"Những thứ này cũng không phải là tôi gọi, vì sao tôi phải trả tiền?"Tô Yên lạnh lùng cười: "Tôi có tiền, nhưng tiền của tôi cũng không phải do gió thổi đến, vì sao tôi phải chiều theo mấy người? Trả tiền cho mấy người? Một đám mấy người đều là ông chủ lớn, làm ăn lớn, gả cũng là gả cho ông chủ lớn, sẽ không phải là không mua nổi đấy chứ?"
Chuyện bạn bè tụ họp không phải cô tổ chức. Giữa đường bị kéo tới, cô cũng chỉ uống một ngụm trà. Muốn để cô trả tiền ư, đó là chuyện không thể.
Một câu của Tô Yên khiến mọi người sửng sốt lại không dám hé răng, nếu ai ra mặt lúc này thì có khi phải phải thanh toán.
Tô Yên cong cong khóe miệng, buông tờ một trăm tệ xuống rồi đi.
Sở Hướng Nam đợi một hồi lâu mà mãi vẫn chưa thấy người, đến đây tìm Tô Yên thì thấy cô đi từ trong phòng bao ra. Thấy thế, anh ta vội vàng qua đó: "Tổng giám đốc Tô, đồ ăn đều đã gọi xong."
"Đi thôi."
Tô Yên theo Sở Hướng Nam đi đến vị trí ăn cơm, Sở Hướng Nam đang muốn đi kéo ghế, giả vờ ga lăng thì Tô Yên lại ngồi xuống một cái ghế khác.
Sở Hướng Nam ngượng ngùng cười cười, ngồi xuống.
"Tổng giám đốc Tô, cô vừa rồi…"
"Phục vụ, làm phiền lấy thêm một bộ bát đũa nữa."
Sở Hướng Nam hỏi: "Còn ai muốn đến sao?"
"Chồng tôi." Tô Yên vừa dứt lời thì lập tức thấy người, Lục Cận Phong không chống nạng, cũng không ngồi xe lăn, cứ như vậy mà đến.
Sở Hướng Nam nhìn thấy Lục Cận Phong thì vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi. Người anh ta mời là Tô Yên, Lục Cận Phong đến, vậy không phải kế hoạch kế tiếp của anh ta sẽ ngâm nước nóng à?
Tô Yên thấy Lục Cận Phong đi đến thì vẻ mặt cũng khó coi, đây không phải cậy mạnh à?
Vết thương ở chân nào có thể tốt lên nhanh như vậy.
Tô Yên biết, Lục Cận Phong đây là sĩ diện, cho nên không ngồi xe lăn. Đọc truyện hay tại _ ТгumTruу eЛ.v n _
"Lục Cận Phong, anh lại làm liều." Tô Yên nói vậy cũng là trách cứ ngoài miệng mà thôi, cô đứng dậy đi qua đỡ Cận Phong.