Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Chỉ cần có manh mối của Tứ Bảo, Lục Cận Phong sẽ không bỏ qua. 

"Đưa người vào đây." 

Vài phút sau. 

Lê Lan bước vào, cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, tóc dài ngang vai, phong cách tao nhã đoan trang. 

Vẻ ngoài không quá nổi bật nhưng cũng là con gái cưng. 

Lê Lan mỉm cười bước vào trong, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, cô ta sợ đến nổi nụ cười chợt cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. 

Máu me đầy đất, còn có bốn con chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm như hổ đói, chân Lê Lan mềm nhũn không dám bước vào. 

Lục Cận Phong quan sát vẻ mặt của Lê Lan, khẽ vỗ đầu con chó, chỉ cần liếc mắt, bốn con chó lập tức xếp thành hàng, ngoan ngoãn giống như những con cừu non đi ra ngoài. 

Lúc đang ngang qua Lê Lan, bốn con chó còn cùng nhìn Lê Lan một cái, Lê Lan sợ hãi lùi về sau. 

Chó ngao Tây Tạng có ý xấu gì được chứ? 

Chỉ dọa Lê Lan mà thôi. 

Sau khi bốn con chó ra ngoài, Lục Cận Phong mới ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nói: "Cô Lan, nói đi, có manh mối gì, hễ là người cung cấp manh mối, Lục Cận Phong tôi nói được làm được, tặng liền một ngàn vạn." 

"Anh Lục, tôi không vì tiền." Lê Lan thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh dáng vẻ của mình, vừa dịu dàng vừa biết điều nói: "Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của anh Lục, con cái là báu vật của cha mẹ, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn trong lòng cũng rất khó chịu, tối qua tôi cũng bị món đồ trong cái hộp đó dọa sợ, nhưng tìm con đương nhiên quan trọng hơn, anh Lục cũng phải giữ gìn sức khỏe, mắt của anh cũng hằn tơ máu lên luôn rồi." 

Lê Lan như thế là đang muốn làm một cô gái thấu hiểu lòng người, vừa nói cơ thể cũng vừa chậm rãi tiến lại gần Lục Cận Phong. 

Ý muốn của cô ta rất rõ ràng. 

Đàn ông bình thường lúc đối mặt với khó khăn, lúc tâm trạng thấp thỏm không yên đều cần một người phụ nữ dịu dàng đến an ủi, đây cũng là lúc đàn ông yếu đuối nhất. 

Thế nhưng, Lục Cận Phong là đàn ông bình thường sao? 

Lục Cận Phong biết rõ ý đồ của Lê Lan, anh giễu cợt nói: "Không cần tiền vậy cần người sao?" 

Sự thẳng thắn của Lục Cận Phong khiến Lê Lan xấu hổ đỏ mặt. 

"Anh, anh Lục, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh." Lê Lan thẹn thùng cúi đầu, hai tay siết chặt lại, vô cùng hồi hộp, cô ta thở dài một hơi, lấy hết can đảm đang định mở lời, bỗng nhiên lại bị Lục Cận Phong nắm lấy cằm. 

Lục Thừa Mẫn có biết suy nghĩ này của cô không?" Lục Cận Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vợ tôi rất hay ghen, nếu cô ấy biết có người ngấp nghé chồng cô ấy thì sẽ tức giận đó, cô có biết hậu quả làm vợ tôi giận không?" 

"Anh Lục!" Lê Lan căng thẳng siết chặt hai tay hơn, Lục Cận Phong đến gần khiến tim cô ta đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má đỏ bừng, vui mừng như điên, kích động đến nỗi nói năng lắp bắp: "Anh, anh Lục, anh yên tâm, tôi sẽ không để mợ chủ biết đến sự tồn tại của tôi, tôi nghe theo anh Lục hết." 

Lê Lan tưởng Lục Cận Phong cũng có ý với cô ta, chỉ là anh đang e ngại Tô Yên, Lê Lan hiểu chuyện biểu hiện mình bằng lòng làm người tình, làm bồ nhí. 

Đúng là rất hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người. 

Lục Cận Phong nhếch môi mỉm cười, phút chốc bàn tay càng dùng sức mạnh hơn, giọng điệu vô cùng hờ hững: "Cứ ai chọc Vợ tôi giận thì đều phải vào trong tù ngồi mấy năm mấy tháng, hoặc là mộ xanh có hơn một mét, cô Lê muốn chọn cái nào? Vào tù ngồi mấy năm hay là mộ xanh cỏ?". 

Tần Phương Linh bây giờ vẫn còn đang ở trong tù, Tô Vân cũng ngồi trong đó mấy tháng, mộ của Tần Nhã Đan cũng đã xanh cỏ rồi, còn về Tần Nhã Hân thì đang bị truy nã. 

Nghe xong, Lê Lan sợ đến nỗi mặt mày tái mét, nói chuyện cũng run lẩy bẩy: "Anh Lục, tôi..." 

Lục Cận Phong vừa dùng sức mạnh hơn, Lê Lan đã trực tiếp ngã từ trên số pha xuống. 

Lục Cận Phong nhìn chằm chằm xuống Lê Lan, nói: "Nói hết không sót một chữ nào về những gì cô biết, nếu dám giấu giếm lời nào, thấy vũng máu dưới đất chưa? Tôi cũng không ngại để máu của cô hòa vào trong đó đâu."

Advertisement
';
Advertisement