Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Nhưng sự thật đã chứng minh, con gái không thể dựa vào.

 

Tô Yên hoàn toàn xem như không thấy ám hiệu của Tần Chấn Lâm, vẻ mặt thản nhiên: “Hai người đang trợ hứng cho đám cưới đúng không? Mọi người đừng chỉ xem náo nhiệt không, hay là mọi người cùng cược đi, xem ai thắng, con cược mẹ thắng, cược xong thì bỏ tay, cược một thắng mười.”

 

Mọi người: "..."

 

Đây là con gái ruột đấy.

 

Thượng Quan Ân mắt nhìn Tô Yên, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, Tô Yên thật sự rất giống Lệ Uyển lúc trẻ.

 

“Tôi cũng cược.” Thượng Quan Ân lấy ra một xấp tiền, nói: “Tiểu Uyển, tôi cược bà thắng.”

 

“Vợ con cũng đã cược rồi, vậy con cũng đặt.” Lục Cận Phong không mang tiền mặt, tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay ra đặt.

 

Có người dẫn đầu, mấy người Vạn Nhất và Lâu Doanh, Tô Đình Nghiêm cũng lần lượt cược, tất cả đều mua Lệ Uyển thắng.

 

Tần Chấn Lâm đơn độc một mình không người ủng hộ.

 

Tần Chấn Lâm trợn tròn mắt nhìn Tô Yên, nhỏ giọng: “Con có phải con gái cha không thế, vậy mà bẫy cả cha mình.”

 

Tô Yên nhếch môi cười: “Thì cha là để bẫy mà.”

 

Cha nhận Lý Mộc Sinh và cha nuôi Tô Đình Nghiêm ở một bên run cầm cập.

 

Sự tức giận trên khuôn mặt của Lệ Uyển dịu đi, con gái đã ủng hộ mình, đứng cùng một mặt trận thống nhất với mình, tự nhiên người làm mẹ cảm thấy rất hạnh phúc.

 

Tần Chấn Lâm tức giận, chơi xỏ lá: “Không đánh nữa, ông Tô, con rể, đi uống rượu với tôi.”

 

Cha vợ đã có lời thì Lục Cận Phong tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo.

 

Tô Yên ra dấu cho Lục Cận Phong tỏ ý Lục Cận Phong đi đi.

 

Vợ chồng Lý Mộc Sinh ra sảnh trước, Tô Yên và Lệ Uyển về phòng nghỉ.

 

Lệ Uyển lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn và đưa cho Tô Yên: “Tiểu Yên đây là tâm ý của mẹ, con nhận đi.”

 

Tô Yên nhìn chiếc hộp mẹ đưa, do dự một chút mới cầm lấy, mở hộp ra, là một đôi vòng tay bằng ngọc, toàn bằng ngọc xanh, giá cao ngất ngưởng.

 

“Mẹ, lần này mẹ định ở lại bao lâu?”

 

Trước đây Tô Yên có hận trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy cái chết của Trần Tố Anh, cô cũng đã buông bỏ mối hận đó.

 

Cô sợ bản thân mình sau này cũng sẽ hối hận, hối hận không kịp hiếu thuận thật tốt với cha mẹ.

 

Kỳ thực thì nói trắng ra, mẹ cũng có lỗi gì đâu?

 

Bà ấy là một một người mẹ, nhưng đồng thời cũng là chính bà ấy,

 

Mẹ chỉ là một thân phận, không có quy định, làm mẹ phải hy sinh tất cả vì con cái.

 

“Không chắc nữa, cũng có thể là ở lại thời gian dài, mà cũng có thể là về cới chú Thượng Quan của con.” Trong lòng Lệ Uyển thông suốt, bà ấy kéo tay Tô Yên, nước mắt lưng tròng: “Có thể tận mắt thấy con mặc váy cưới làm cô dâu xinh đẹp nhất, mẹ thật sự vô cùng vui mừng.”

 

Lâu Doanh đang hít thở không khí ở sân sau khách sạn, thực tế thì là đang trốn Vạn Nhất.

 

Tô Yên ở cùng Lệ Uyển, Lâu Doanh cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của Tô Yên.

 

Thấy mẹ con Tô Yên Lệ Uyển gặp lại nhau, trong lòng Lâu Doanh lại có phần buồn vô cớ.

 

Cô ta cũng nhớ mẹ mình.

 

Nhưng ký ức về mẹ trong tâm trí còn lại rất ít.

 

“Chị.”

 

Một giọng nam truyền đến, Lâu Doanh định thần lại quay đầu thì là Tô Duy.

 

“Sau cậu lại đến đây.”

 

Lâu Doanh biết Tô Duy là em trai ruột của mình, nhưng cô ta thật sự không có cái cảm giác tình cảm chị em thâm tình ấy.

 

Thời gian hai người gặp nhau tổng cộng chỉ có mấy ngày, còn tính là lúc trước Tô Duy bị Lệ Quốc Minh mang về Thiên Lang, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tình chị em ở đâu ra mà sâu đậm như vậy cho được?

 

“Chị là chị ruột của em, em đến gặp chị một chút không được sao?” Tô Duy cười cười: “Chị, Lệ Quốc Minh nói rồi, sau này chúng ta là người thân duy nhất của nhau trên đời.”

 

“Sau này đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt chị nữa.” Lau Doanh rất bài xích, hoàn toàn không muốn nhắc đến, không muốn nghe đến, cô ta nhăn mày, hỏi: “Người đó đã bị bắt lâu vậy rồi cậu mới trở về, thời gian này cậu đã đi đâu vậy?”

Advertisement
';
Advertisement