Tô Yên cũng bắt đầu im lặng suy nghĩ: "Ba chiếc xe đều có, sao lại trùng hợp như vậy."
Chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp thôi, mà là có người cố tình làm vậy.
Lục Cận Phong đắn đo một lúc rồi nói: "Yên Yên, em ngủ trước đi, anh ra ngoài một chuyến."
"Đã muộn vậy rồi anh còn ra ngoài làm gì?"
"Anh sẽ về nhanh thôi." Lục Cận Phong khẽ hôn lên trán Tô Yên, anh cũng không nói rõ có chuyện gì thì đã ra ngoài.
Ngoài trời mưa rả rích, Tô Yên đứng ngoài ban công nhìn theo.
Hạ Vũ lái xe, Lục Cận Phong ngồi ở hàng ghế sau, chiếc xe lăn bánh rất nhanh đã biến mất trong cơn mưa đêm.
Lục Cận Phong nói: "Đến hiện trường vụ cháy."
"Vâng, đại ca." Hạ Vũ lái xe thẳng về phía khách sạn nói: "Đại ca, còn phải điều tra chuyện xăng này nữa sao? Có khi nào là cha ruột của chị dâu..."
Lục Cận Phong ngắt lời Hạ Vũ: "Đến hiện trường xem lại đi."
"Vâng!"
Cũng khó trách Hạ Vũ lại suy đoán như vậy, Tần Nhã Hân là con gái ruột của Tần Chấn Lâm, Tần Chấn Lâm giúp cô ta cũng không phải không có khả năng.
Lục Cận Phong đến khách sạn.
Lãnh Phùng vẫn còn ở đó, anh ta lại quay lại điều tra hiện trường.
Trong phòng khách sạn bị cháy đen kịt, ngay cả mấy căn phòng bên cạnh cũng bị vạ lây.
Bầu không khí tràn ngập mùi cháy khét, thi thể của Tần Nhã Hân đã được phía cảnh sát đưa đi, căn phòng bị cháy chỉ còn lại một cái khung, cũng không có gì đáng để điều tra nữa.
Lãnh Phùng hỏi Lục Cận Phong: "Anh quay lại đây là vì có phát hiện gì mới sao?"
"Không có." Lục Cận Phong không nói chuyện trên ba chiếc xe đều có xăng cho Lãnh Phùng biết, dù sao thì thân phận khác nhau, nếu như Lãnh Phùng biết được, chắc chắn sẽ đưa người về điều tra thẩm vấn.
Sao Lục Cận Phong có thể làm chuyện bứt dây động rừng này được.
Lục Cận Phong kiểm tra căn phòng, ánh mắt cuối cùng nhìn chằm chằm dưới mặt đất, dưới mặt đất để lại một dấu vết cơ thể người, đó chính là vị trí Tần Nhã Hân đã nằm trước khi chết.
Sau khi thi thể được đưa đi đã để lại vết tích dưới đất.
Lãnh Phùng thấy Lục Cận Phong nhìn chằm chằm dưới đất bèn nói: "Những lời trước đó của anh, tôi đã suy nghĩ phân tích nhiều lần rồi, phát hiện một số chi tiết."
Lúc này Lãnh Phùng không hề lấy thân phận cảnh sát để thảo luận vụ án này với Lục Cận Phong, mà anh ta chỉ lấy thân phận là một người bạn bình thường để nói.
Lục Cận Phong cau mày đáp: "Phát hiện cái gì?"
Lãnh Phùng nói: "Dường như Tần Nhã Hân rất muốn chết, phóng hỏa rất quyết đoán, nhưng lại có một chỗ mâu thuẫn, trước khi cô ta chết lại kêu cứu với Tô Duy. Điều này chứng tỏ cô ta sợ chết, không muốn chết."
"Tô Duy?" Trong đầu Lục Cận Phong dường như vừa nảy ra thứ gì đó.
Hạ Vũ bên cạnh nhiều chuyện chêm vào: "Đại ca, trước đó chúng ta điều tra được xăng..."
Hạ Vũ muốn nói chuyện chiếc xe Tô Đình Nghiêm và Tô Duy ngồi có xăng.
Lục Cận Phong thầm lườm gã một cái, Hạ Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức chữa lại: "Điều tra được xăng xuất phát từ một trạm xăng gần đó, có lẽ sẽ có thể giúp bắt được đồng bọn của Tần Nhã Hân."
Những lời sau đó của Hạ Vũ đã dời đi sự chú ý của Lãnh Phùng: "Trạm xăng gần đó là trạm nào?"