Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tiếng cười khẩy này rất đột ngột, lại đang ở trong khu mộ, khiến cho người ta sởn gai ốc. 

Chu An cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đứng cách mình mấy mét. 

Người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang đen, ngoại trừ mắt ra thì trên mặt không hề lộ ra gì cả, trông có vẻ vô cùng bí ẩn. 

Hai tay người đàn ông để trong túi, cơ thể dựa vào một bia mộ, một chân cong lên, trông có hơi kiêu ngạo và cà lơ phất phơ. 

Tác phong này rất giống với mấy tên huýt sáo trêu chọc con gái ở trên đường. 

“Hắc Ưng, hợp tác của chúng ta đã kết thúc rồi.” 

Chu An nói một cách không cảm xúc, sau đó đội nón lên, chuẩn bị rời đi. 

Hắc Ưng chỉ là biệt danh của người đàn ông, Chu An cũng chỉ biết đối phương tên là Hắc Ưng, đại ca của Vương Bài hiện tại, ngoài ra thì anh ta không biết gì cả, thậm chí là chưa nhìn thấy qua mặt của đối phương. 

Trước kia Thiên Lang bị Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng chia nhau, nhưng đột nhiên lại lòi ra một Hắc Ưng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hợp nhất Thiên Lang lại, đổi tên thành Vương Bài. 

Đối với Chu An mà nói, Hắc Ưng không chỉ bí ẩn mà còn nguy cùng nguy hiểm, cách xa đối phương ra là tốt nhất. 

Hắc Ưng đứng thẳng người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Chu An: “Hợp tác của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Tần Nhã Hân không chỉ không thiêu chết Lục Cận Phong, mà suýt nữa đã thiêu chết Tô Yên, hoàn toàn không giống với thỏa thuận trước đó của chúng ta, ai bảo các người phóng hỏa.” 

“Anh còn muốn thế nào? Chu An tức tối: “Cô cả đã chết rồi, thi thể chôn luôn 

trong đó, ông đây mặc kệ anh và Lục Cận Phong đấu tranh với nhau thế nào, cũng không liên quan gì đến Địa Sát, ông đây cũng sẽ không tham gia vào nữa.” 

“Đồ vô dụng.” Bước chân của Hắc Ứng vô cùng nhanh, Chu An còn chưa kịp tránh né, đối phương đã đến trước mặt anh ta, xách cổ áo anh ta lên: “Đồ rác rưởi vô dụng, dám tính toán tôi, dám làm tổn thương cô ấy, vậy thì dẹp đi.” 

Một luồng sáng sắc lạnh lướt qua đáy mắt Chu An, là dao. 

Đối phương muốn giết anh ta. 

Sắc mặt Chu An thay đổi, đạp một chân về phía Hắc Ưng, Hắc Ưng trở tay đánh một đấm vào lồng ngực Chu An. 

Chu An lùi hai bước, ánh mắt chú ý đến thau lửa vừa đốt giấy lúc nãy, không chút do dự cầm thau lửa đập vào Hắc Ứng. 

Tro tàn văng ra, bay vào trong mắt, Hắc Ứng vô thức đưa tay che trước mắt, bảo vệ mắt mình. 

Chu An nhân cơ hội tập tễnh chạy đi, một lúc sau đã không thấy bóng dáng nữa. 

Hắc Ưng bỏ tay xuống, ánh mắt tìm quanh bốn phía, không còn thấy ai nữa. 

Đột nhiên, một luồng khí và máu xông lên, tim truyền đến một trận đau thắt, Hắc Ưng vịn vào bia mộ, họ một cách gấp gáp và kiệt liệt, một lúc lâu mới dịu lại. 

Nhà cũ nhà họ Lục. 

Trong phòng của ông cụ Lục. 

sức khỏe của ông cụ Lục không tốt, đang nằm trên giường, đắp chăn nghỉ ngơi. 

“Ông nội, hay là cháu đưa ông đến núi Đào Hoa dưỡng bệnh nhé, không khí trên núi tốt, lại yên tĩnh, cũng có ông Viên bầu bạn.” 

“Ông già đó, biết bao nhiêu năm không xuống núi rồi, một mình sống trên núi, đúng là nhàn hạ.” Ông cụ Lục hừ một tiếng, nổi nóng: “Đến núi Đào Hoa cũng không tệ, nhưng cháu cũng phải để cục cưng Hạ Phi đến ở cùng ông một thời gian, không có hai đứa nhỏ này ở cùng, ông không nhớ chết chúng mới là lạ.” 

“Có lẽ hai đứa nó không thể cùng ông nội đến núi Đào Hoa rồi.” Lục Cận Phong lấy thuốc mà ông cụ Lục phải uống ra, đưa cho ông cụ: “Mấy ngày nữa, cháu định đưa bọn chúng lên đảo.” 

Sắc mặt ông cụ Lục chấn động: “Sao đang yên ổn lại đưa bọn chúng lên đảo làm gì? Bây giờ Tần Nhã Hân cũng đã chết rồi, ai còn dám dòm ngó đến chúng nữa.” 

Nếu đưa chúng lên đảo rồi, muốn gặp mặt một lần cũng không dễ gì. 

“Làm cha mẹ cũng không thể bảo vệ chúng cả đời, đây cũng là ý của hai đứa nó.” Lục Cận Phong nói: “Trong nhà còn có hai đứa nhỏ nữa, một mình Yên Yên cũng không chăm sóc hết được, đưa hai đứa lớn lên đảo cũng yên tâm hơn.” 

Ông cụ Lục nhớ đến khoảng thời gian này, hai đứa nhỏ bị nhắm vào mấy lần, ông ấy cũng rất lo lắng. 

Nhà họ Lục càng đứng cao thì càng bị người ta dòm ngó. 

Ông cụ Lục thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, hỏi: “Tiểu Phong, bên Thừa Mẫn thế nào rồi? Đã có kết quả chưa?”

Advertisement
';
Advertisement