Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lâu Doanh ngắt video, Tô Yên cảm thấy không khí như đông cứng lại.

 

“Khụ khụ.”

 

Tô Yên giả vờ ho hai tiếng rồi mỉm cười một cách ngượng ngùng: “Vạn Nhất à, cậu đến có chuyện gì sao?”

 

Vạn Nhất đứng ở lối vào cầu thang trông rất đáng sợ.

 

“Chị dâu, đại ca bảo em đến nói với chị một tiếng, tối nay anh ấy không về ăn cơm.”

 

“Chỉ có vậy thôi hả?”

 

Gọi một cuộc điện thoại là được sao cần Vạn Nhất phải đích thân chạy đến đây?

 

Không để Tô Yên nói gì, Vạn Nhất quay người đi xuống tầng, bóng lưng đó trông rất cô đơn khiến người ta thấy mà đau lòng.

 

Tô Yên cảm thấy chuyện này là do Lâu Doanh sai, vô trách nhiệm, phủi mông bỏ đi, đây rõ ràng là biểu hiện của tra nữ, là người nhà của đằng gái thì cũng không thể không nói đạo lý như vậy.

 

“Vạn Nhất, cậu đợi đã.”

 

Tô Yên mềm lòng gọi Vạn Nhất lại.

 

Vạn Nhất nghe thấy tiếng gọi, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.

 

Lúc quay người lại anh ta đã khoác lên dáng vẻ đáng thương.

 

“Chị dâu, có chuyện gì sao?”

 

“Lâu Doanh đang ở Tam Á, điểm dừng tiếp theo có lẽ là đi ngắm cực quang, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, những chuyện khác tôi không giúp được.”

 

Lúc nãy Tô Yên nhìn thấy tên khách sạn phía sau lưng Lâu Doanh qua video, đó chính là khách sạn ven bờ biển ở Tam Á.

 

“Chị dâu, cảm ơn chị.”

 

Lúc Vạn Nhất rời đi, bước chân thanh thoát vô cùng vui vẻ.

 

Vừa giải quyết xong chuyện bên này thì lại có rắc rối.

 

Lại có cuộc gọi tới.

 

Lần này là Tô Đình Nghiêm gọi tới, giọng nói rất nhỏ, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm như ăn trộm vậy: “Tiểu Yên, mau đến đây, lần này cha mẹ con làm thật rồi, đánh nhau rồi, dùng đến cả dao, cha và Thương Quan Ân không dám khuyên can.”

 

Tô Yên không nói nên lời.

 

Có thể để cô rảnh rỗi một chút không.

 

Hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi mà vẫn khiến cô phải lo lắng.

 

“Hạ Phi, Tiểu Vũ, giao các em cho các con nhé, mẹ phải đi nhà ông ngoại một chuyến.”

 

Tô Yên gọi một tiếng.

 

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lạp tức từ trong phòng đi ra.

 

Hạ Phi rất ra dáng làm anh cả: “Mẹ, mẹ đi đi, cứ giao các em cho con.”

 

Mấy ngày nữa mấy anh em sẽ đi, cậu bé cũng không nỡ xa em trai nên lúc có thể ở gần em thì cậu bé sẽ không để mẹ và bảo mẫu đụng tay vào.

 

Sau khi Tô Yên giao phó xong thì lái xe đi đến nhà họ Tô.

 

Trên đường đi, cô gọi điện thoại cho Lục Cận Phong bảo anh về nhà sớm trông con.

 

Ở nhà cũ của nhà họ Tô.

 

Tô Đình Nghiêm và Thương Quan Ân đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong bọn họ không dám đi vào.

 

Thỉnh thoảng có tiếng la hét thảm thiết của Tần Chấn Lâm và tiếng hét tức giận của Lệ Uyển.

 

Tô Đình Nghiêm nhìn phía trên ngôi nhà đến cả mấy con chim cũng sợ hãi bay đi.

 

Tô Đinh Nghiêm thắc mắc: “Trước đây bà xã tôi rất dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng, sao bây giờ lại trở thành người như thế này?”

 

“Bà xã của ông?” Thương Quan Ân nheo mắt lại tràn đầy vẻ uy hiếp.

 

“Tôi lỡ lời, là bà xã cũ là bà xã cũ.” Tô Đình Nghiêm nhanh chóng sửa lại, trong lòng vô cùng buồn bực, Bà xã cũ trở về rồi, ông ta còn chưa vui mừng được bao lâu thì Tần Chấn Lâm và Thương Quan Ân cũng chuyển đến theo.

 

Bà xã cũ, bạn trai cũ, bạn tri kỷ cùng chung sống dưới một mái nhà, thêm một người nữa đến là đủ tụ họp một bàn mạt chược.

 

Lúc Tô Yên đến nơi thấy Thương Quan Ân và Tô Đình Nghiêm đang đứng bên ngoài cửa bèn hỏi: “Tình hình thế nào?”

 

Thương Quan Ân bình tĩnh nói: “Không có động tĩnh gì, chắc là đã phân thắng bại.”

 

Cót két.

 

Cánh cửa mở ra.

Advertisement
';
Advertisement