Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Đó chính là xe của Sở Hướng Nam.

Trước đây Sở Hướng Nam thường lái xe đến chờ cô ở dưới lầu, ngay cả vị trí đỗ xe cũng giống hệt như trước, cô đã quá quen thuộc cảnh này.

Sở Hướng Nam vốn là muốn đến đây, nhưng nhìn thấy Tô Vân nên mới dừng xe lại.

Anh ta không ngờ Tô Vân cũng ở đây.

Tô Yên nhếch môi cười, nói với Tô Vân đầy ý tứ sâu xa: "Tôi thấy có lẽ cô cũng không có hứng đi dạo phố nữa rồi."

Tô Vân nhìn theo tầm mắt của Tô Yên thì thấy xe của Sở Hướng Nam, suýt chút đã không kiềm chế được cảm xúc ngay lập tức.

Sở Hướng Nam lại đến tìm con khốn Tô Yên này.

Tô Yên khinh thường sự ghen ghét của Tô Vân, nói với Lưu Tuyết Lam: "Mẹ Lý, chúng ta đi thôi."

"Được, mùi này nồng quá, ở lại thêm chút nữa mẹ sắp nôn ra rồi." Lưu Tuyết Lam là kiểu người có gì nói đó, hơn nữa với địa vị đó, bà ta cũng không cần phải quan tâm đến cảm nhận của Tô Vân.

Tô Vân nghe xong thì đỏ mặt tía tai, đợi Tô Yên và Lưu Tuyết Lam vừa đi, thấy Sở Hướng Nam cũng muốn lái xe chạy mất, cơn giận đang kìm nén chợt bùng nổ, cô ta xông thẳng lên chặn xe lại, trút giận lên người Sở Hướng Nam.

"Sao anh lại ở đây, có phải đến tìm Tô Yên không, cô ta đã vứt bỏ anh rồi, anh còn đến tìm cô ta, rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn em chứ?"

Tô Vân quả thật sắp điên rồi, thứ cô cật lực tranh giành, trong mắt Tô Yên lại không đáng một đồng xu.

Cô ta muốn đến nhà họ Chu nhận người thân, không muốn làm con gái riêng nữa, nhưng Chu Hoàng Long cứ kì kèo không muốn nhận cô ta.

Còn Tô Yên không cần tốn chút sức lực nào đã được nhà họ Lý yêu thích, làm con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, bước vào giới thượng lưu.


Tô Vân đố kỵ đến phát điên.

Sở Hướng Nam vội phanh xe gấp, bị cô ta chọc giận bèn quát: "Tô Vân, cô điên thật rồi, không muốn sống nữa."

"Trái tim anh ở trên người con khốn Tô Yên kia, em có thể không điên được sao?" Tô Vân nắm lấy cửa xe không cho Sở Hướng Nam đi: "Em không cho phép anh gặp cô ta nữa."

"Mùi gì mà thối vậy." Sở Hướng Nam cũng ngửi thấy mùi cá tanh trên người Tô Vân, vốn ưa sạch sẽ nên vẻ mặt anh ta đầy chán ghét, sau đó lại nhìn quần áo Tô Vân đang mặc, lộ ra đôi chân vừa ngắn vừa thô, anh ta càng thêm ngán ngẩm.

Trong đầu anh ta không khỏi hiện lên dáng vẻ của Tô Yên, đó mới đúng là xinh đẹp tuyệt trần.

Tô Vân nhìn thấy vẻ chán ghét của Sở Hướng Nam, vẻ mặt cô ta vô cùng khó coi, giống như bị giáng một cú tát, giận đến đỏ mặt tía tai.

"Do Tô Yên bắt em mổ cá, làm cả người đầy mùi cá tanh, rõ ràng cô ta đang làm khó dễ..."

Sở Hướng Nam cười lạnh, không những không thương xót, trái lại còn mỉa mai nói: "Đêm tân hôn cô cướp chồng của cô ấy, cô còn mong cô ấy vui vẻ với cô sao? Ai bảo cô không biết tự trọng đòi trèo cao, đáng đời."

"Hướng Nam, em mới là vợ của anh." Tô Vân tức giận dậm chân.

"Cô đừng diễn trước mặt tôi nữa, hai chúng ta đều biết rõ, tại sao ban đầu tôi chấp nhận cô, nếu biết Chu Hoàng Long không hề muốn nhận cô, tôi đã không cưới cô rồi."

Bây giờ Sở Hướng Nam vô cùng hối hận, Tô Yên sắp trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, có nhà họ Lý giúp đỡ, vị trí người thừa kế của anh ta chắc chắn sẽ rất vững vàng.

Nếu Tô Vân không giúp được anh ta, vậy anh ta cũng không cần phải lãng phí thời gian.

"Hướng Nam, anh có ý gì?" Tô Vân luống cuống: "Chú Chu không có nói là không nhận em, ông ấy nhất định sẽ nhận em, ông ấy thương em nhất mà."

"Tôi cho cô ba tháng cuối cùng, nếu Chu Hoàng Long vẫn không nhận cô, vậy chúng ta ly hôn đi, đừng làm lỡ nhau." Sở Hướng Nam rất vô tình.

Dứt lời, Sở Hướng Nam nổ máy rời đi.

Tô Vân không kịp đề phòng, ngã xuống theo quán tính, cô ta nhìn chằm chằm vào bóng xe Sở Hướng Nam đã đi xa, ánh mắt hiện lên sự độc ác: "Sở Hướng Nam, sẽ có ngày tôi khiến anh phải hối hận, khiến anh quỳ xuống cầu xin tôi."

...

Tô Yên và Lưu Tuyết Lam đến thẩm mỹ viện chăm sóc da, sau đó lại đến cửa hàng đồ hiệu đặt may lễ phục cho Tô Yên.

Một chiếc váy đuôi cá dài không có tay đính sao lấp lánh.

Lúc Tô Yên mặc thử, Lưu Tuyết Lam nhìn Tô Yên trước mặt cũng ngây người ra: "Trời ạ, thật sự rất đẹp."

Tô Yên cũng không dám tin bản thân mình trong gương lại đẹp đến thế.

Chiếc váy này thật sự rất đẹp, tôn lên gương mặt hồng hào của Tô Yên, thần thái lại càng thêm xinh đẹp ngút ngàn.

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng khen ngợi không ngớt.

"Cô Tô mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, rất thanh cao tao nhã."

"Đúng vậy đúng vậy, vóc dáng và làn da này, tuyệt vời, tôi là phụ nữ mà còn thấy ngưỡng mộ."

Lưu Tuyết Lam nghe khen, cảm thấy rất tự hào nói: "Con gái nuôi của tôi, chắc chắn phải đẹp nhất trên đời này, lấy thêm mấy chiếc đắt nhất trong cửa hàng các cô cho con gái tôi thử đi."

"Vâng, bà Lý." Nhân viên vội đi lấy.

Tô Yên thay chiếc váy dài đính sao, đang đợi nhân viên lấy chiếc đắt nhất ra, bỗng nhiên cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc qua tấm cửa kính.

Chính là Vạn Nhất và Hạ Phi bên kia đường.

Vạn Nhất xách đầy túi to túi nhỏ, đi theo làm người phục vụ suốt dọc đường, trông giống như người hầu theo sau Hạ Phi vậy.

Trẻ con bây giờ thật khó chiều, không thèm chơi trò chơi trong khu giải trí, không thèm đi sở thú, lại ở trong thư viện cả buổi trời.

Không ra dáng trẻ con gì cả, trái lại trông Vạn Nhất còn trẻ con hơn đứa trẻ bốn năm tuổi.

Những thứ đang xách trong tay đều là sách vở, không phải truyện tranh gì đó, hơn nữa còn có sách y học mà người lớn còn xem không hiểu.

Đảo Hoa Mai thiếu gì sách chứ?

Hạ Phi nằng nặc đòi mua những loại sách này, anh ta cũng đành phải lấy thôi.

"Nhóc con, đói chưa? Có muốn đi ăn gì không?" Vạn Nhất cười tủm tỉm dụ dỗ.

Hạ Phi lườm Vạn Nhất một cái: "Anh đói à?"

"Không phải bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi sao?" Vạn Nhất hậm hực cười trừ, quả thật anh đói lâu rồi.

"Vậy được thôi." Hạ Phi chép miệng, nhìn chằm chằm vào tiệm KFC trước mặt nói: "Tôi muốn ăn KFC."

Vận Nhất bật cười: "Không thành vấn đề."

Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một đứa trẻ rồi.

Dưới ánh nắng, gương mặt Hạ Phi càng trắng trẻo nõn nà hơn, khiến người ta muốn cắn cho một cái, đi đến đâu cũng có thể gây rối loạn đến đó, các cô các chị đều chủ động lôi kéo làm quen.

Vạn Nhất rất hụt hẫng, mọi người làm sao thế, không ai có phản ứng gì với một anh chàng cực kỳ đẹp trai đang ngồi bên cạnh là anh sao, ai nấy đều chạy đến chỗ tên nhóc đó.

Sao Vạn Nhất lại đi cùng với một đứa trẻ?

Tô Yên cũng không biết tại sao, giống như bị ma nhập vậy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Phi đang ngồi trong tiệm KFC đối diện, sau đó bất chợt bước ra ngoài.

"Tiểu Yên, con đi đâu? Lấy đồ ra rồi này, mau thử đi, để mẹ nhìn thử xem có hợp không." Lưu Tuyết Lam vui vẻ kéo Tô Yên vào phòng thay đồ.

"Ồ, vâng." Tô Yên khôi phục lại tinh thần, bước vào phòng thay đồ.

Nhưng đến lúc cô trở ra, lại không thấy bóng dáng của Vạn Nhất và đứa bé bên kia đường nữa.

Tô Yên đi dạo phố với Lưu Tuyết Lam cả ngày, về đến nhà đã là chín giờ tối.

Cô mệt đến nỗi hai chân mềm nhũn, bèn vùi đầu xuống giường nghỉ ngơi, cô chợt nhớ ra cả ngày không có tin tức gì của Lục Cận Phong.

Ngày mai là tiệc nhận người thân, Tô Yên mong Lục Cận Phong có thể đến cùng cô.

Tô Yên tìm số điện thoại của Lục Cận Phong rồi ấn phím gọi, nhưng một lúc sau vẫn không có ai nghe máy.

Tô Yên cau mày, gửi tin nhắn cho Lục Cận Phong: Ngày mai là tiệc nhận người thân, đi không?

Dường như tin nhắn cũng không thấy tăm hơi, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

Lúc đó Tô Yên mới ý thức được, hạnh phúc của cô và Lục Cận Phong chỉ có khi còn ở trong căn phòng này thôi, ra khỏi căn phòng này, ngoại trừ số điện thoại, cô cũng chẳng biết anh ở đâu, và càng không biết đi đâu tìm anh.

Tô Yên ngồi trên đầu giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng vì quá buồn ngủ nên cô cũng gục đầu ngủ thiếp đi.

Trưa hôm sau Lục Cận Phong mới gọi điện cho Tô Yên: "Đang chạy chuyến đường dài ở tỉnh khác, không xem điện thoại, không đến dự tiệc nhận người thân được rồi."

"Không sao đâu."

Trải qua một đêm, Tô Yên đã không còn hụt hẫng như thế nữa, nghe thấy âm thanh chỉ đường ở đầu bên kia, cô bèn nói: "Lái xe chậm chút, chú ý an toàn."

"Được!"

Nói vài câu ngắn gọn sau đó cúp máy.

Tô Yên nhìn chăm chú vào điện thoại rồi thở phào một hơi, sau khi thu xếp vệ sinh cá nhân xong thì đến bệnh viện đón Tô Duy.

...

Màn đêm buông xuống.

Tám giờ tối.

Lý Mộc Sinh tổ chức tiệc gặp mặt ở biệt thự Âu Hoàng, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và các giới nòng cốt đến tụ tập, vô cùng long trọng, khí thế vang dội.

Giới truyền thông cũng đến tranh lấy tin đầu.

Trong sảnh đều là rượu sâm banh và các nhân vật nổi tiếng tụ họp ở đó.

Mọi người đều đang háo hức chờ đợi, họ tò mò rốt cuộc người được Lý Mộc Sinh nhận làm con gái nuôi là ai.

Lối vào biệt thự.

Tô Đình Nghiêm dắt Tần Phương Linh xuống xe, nhưng lại bị chặn lại ngay lối vào.

Hai người không hề có thiệp mời.

Những người được vào đều là người của giới chính trị và thương mại, Tô Đình Nghiêm đứng trước cửa giận đến đỏ mặt tía tai.

Tô Đình Nghiêm mặt dày, không biết xấu hổ cười nói: "Tôi là Tô Đình Nghiêm, hôm nay người được Tổng giám đốc Lý nhận làm con gái nuôi, chính là con gái Tô Yên của tôi."

Bảo vệ canh cửa cười lạnh đáp: "Tô Đình Nghiêm nào? Không quen, ông nói con gái nuôi của Tổng giám đốc Lý là con gái ông thì chính là con gái ông sao? Không có thiệp mời không được vào, ai biết được có phải tên lừa đảo ở đâu đến, muốn lẻn vào trong ăn chực không."

Lời của bảo vệ khiến Tô Đình Nghiêm không khỏi tức giận.

Rất nhiều người đi qua đều dừng lại xem trò hề, đương nhiên cũng có người quen biết Tô Đình Nghiêm, như thế càng khiến Tô Đình Nghiêm khó xử hơn.

Tô Đình Nghiêm thẹn quá hóa giận: "Cậu chỉ là người canh cửa, ăn nói kiểu gì đó, mở to mắt lên nhìn cho kỹ, tôi mà ăn chực sao? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, còn cần phải ăn chực sao? Con gái tôi là con gái nuôi của Tổng giám đốc Lý, sao tôi lại không được vào chứ?"

Bảo vệ nghiêm túc nói: "Không có thiệp mời thì không được vào, nếu ông còn gây rối không chịu đi, tôi sẽ gọi thêm bảo vệ đó."

Bên cạnh có người nói: "Tổng giám đốc Tô, không phải cô con gái thứ hai đã gả vào nhà họ Sở rồi sao? Lúc trước nghe nói ông còn cắt đứt quan hệ với cô con gái lớn nữa, hôm nay Tổng giám đốc Lý nhận cô con gái nào của ông vậy?"

"Đúng đó đúng đó, tổng giám đốc Tô nói cho chúng tôi biết đi, sao lại không gửi thiệp mời cho ông vậy?"

"Thiệp mời, tôi làm mất thiệp mời rồi." Tô Đình Nghiêm rất chột dạ, nhà họ Lý không hề gửi thiệp mời cho ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ lại không được vào cổng, bị chặn lại làm cho cười cho người ta.

Tần Phương Linh cảm thấy vô cùng mất mặt, những người đến đây còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới quý bà, cùng chơi mạt chược và dạo phố với bà ta.


Nếu bây giờ không vào được, vậy sau này bà ta làm sao ngóc đầu lên trong giới quý bà được nữa?


Tần Phương Linh cúi đầu, cố gắng đứng xa một chút để không bị người ta nhận ra.


"Tôi đã gọi điện cho con gái tôi rồi, bảo nó tự đến đón tôi." Tô Đình Nghiêm lúc này cho dù miễn cưỡng cũng phải lấy lại thể diện.


Ông ta cũng rất chắc chắn Tô Yên không dám không đến đón, nếu không thì chuyện chặn cha ruột ở ngoài cửa, chạy đến dựa dẫm nhà họ Lý, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, mang tiếng ăn cháo đá bát.

Advertisement
';
Advertisement