Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Tô Yên liếc Tô Duy một cái: “Em sợ nó à?” 

Tô Duy phỉ nhổ: “Cả ngày đều hung dữ như mẫu dạ xoa, lúc dạy em giống như dạy cháu vậy, còn không dịu dàng bằng một phần ba chị” 

“Cái miệng của em càng ngày càng ngọt rồi đó.” Tô Yên cười nói: “Đúng rồi, em cảm thấy Trương Mộng thế nào?” 

Lúc chiều, Tô Yên thấy Trương Mộng rất nhiệt tình với Tô Duy, nói ra thì hai người đứng với nhau trông cũng rất xứng đôi. 

Tô Tuy cũng hai mươi mấy tuổi rồi, yêu đương cũng là chuyện rất bình thường. 

“Bình thường thôi, cứ líu ra líu ríu, ồn chết đi được.” Tô Duy lấy tay móc móc lỗ tai, nói: “Chị, chị đừng nghĩ đến chuyện làm mai cho em, em chưa nghĩ đến mấy chuyện này.” 

“Em..." 

“Được rồi, chị, em cũng đói rồi, đi, đi ăn thôi nào." Tô Duy cắt đứt lời nói của Tô Yên, kéo cô đi ra sân trước. 

Hạ Phi đang uống đồ uống, thấy Tô Yên và Tô Duy cùng nhau trở lại, hơi nhăn đầu mày, Vạn Nhất ở bên cạnh trêu đùa nói: “Hạ Phi, cậu nhăn cả khuôn mặt lại làm gì, cha cậu còn chưa ghen, chẳng lẽ cậu lại ghen với chú của cậu.” 

“Vạn lão nhị, anh vẫn nên nghĩ cách làm sao để theo đuổi được dì út đi, chuyện khác anh đừng có quan tâm.” 

Hạ Phi bỏ lại câu này rồi rời đi. 

Vạn Nhất: “. ” 

“Cái thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ.” 

Hạ Phi cũng không đi xa, lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở cách đó không xa, nơi có thể nhìn thấy Tô Duy. 

Cậu phải nhìn chằm chằm từng cử động của Tô Duy. 

"Anh hai, cho anh ăn cánh gà nướng này, đây là do cha vừa mới nướng xong đó.” Hạ Vũ Mặc cầm một cặp cánh gà chạy qua đây. 

Hạ Phi cầm lấy một cái cánh gà nướng, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm về phía Tô Duy. 

Hạ Vũ Mặc ngồi xổm ở bên cạnh: “Anh hai, anh cứ nhìn chằm chằm chú làm gì? Đúng rồi, lúc nãy cha nói, chiều ngày mai chúng ta sẽ lên đảo, chú cũng sẽ đi cùng.” 

“Chú cũng đi cùng?” Hạ Phi lập tức cảnh giác. 

“Đúng rồi, anh hai, sao vậy?” Cánh tay nhỏ béo múp của Hạ Vũ Mặc chống lên gương mặt tròn trịa, nói: “Anh hai, em phát hiện hình như anh không thích chú.” 

Trong lúc nói, Tô Duy nhìn về phía bên này một cái, ánh mắt của Hạ Phi cũng không né tránh, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung. 

“Em trai, sau này cách xa chú ra một chút.” 

“Tại sao ạ?” 

“Đừng hỏi nhiều tại sao như vậy.” Hạ Phi cũng không nói ra được nguyên nhân tại sao, nếu như cậu có thể nói ra nguyên nhân thì đã đi nói thẳng với cha và mẹ rồi. 

Cậu chỉ biết là, trước kia khi Tô Duy đến nhà, ánh mắt khi nhìn mấy đứa em của cậu rất đáng sợ. 

Đó là ánh mắt chán ghét. 

“Được rồi, em sẽ nghe lời anh hai.” Hạ Vũ Mặc vẫn luôn rất nghe lời Hạ Phi: “Anh hai, anh ăn khoai tây không? Em đi lấy cho anh ăn.” 

“Ừm!”. 

Hạ Vũ Mặc lại lắc mông chạy đi. 

Hạ Phi ăn xong cánh gà nướng trong tay, ném xương vào trong thùng rác ở bên cạnh, vừa quay đầu thì thấy Tô Duy đi qua. 

“Hạ Phi, chú có lấy một chút khoai tây, con ăn không?” Trên mặt Tô Duy nở nụ cười lấy lòng. 

Hạ Phi từ chối một cách kiêu ngạo: “Con ghét nhất là ăn khoai tây.” 

Tô Duy thấp giọng cười: “Hạ Phi, hình như con đối với chú có thái độ thù địch. rất lớn, nếu như chú có chỗ nào đắc tội con, con cứ nói ra, chú sẽ sửa đổi.” 

Hạ Phi nhìn Tô Duy, đột nhiên cũng nở nụ cười vô hại, giống như một quý ông nhỏ, cộng thêm dáng vẻ trắng mịn, thật khiến người khác muốn ôm về nhà nuôi. 

“Chú à, chú nghĩ nhiều rồi.” 

Cậu bé trở mặt giống y như trở trời vậy. 

Tô Duy bị nụ cười của Hạ Phi khiến cho loá mắt, có cảm giác không nhìn thấu được đối phương. 

Hạ Phi đột nhiên bổ sung một câu: “Chú à, nghe nói chú muốn đi theo đến căn cứ huấn luyện của Ám Dạ, con nhắc nhở chú một tiếng, ở trên đảo chỗ nào cũng có bẫy, chú phải cẩn thận đó.”

Advertisement
';
Advertisement