Lâu Doanh đứng dậy, vỗ nhẹ cát trên người rồi đi về phía trước, Vạn Nhất nhắc nhở: “Cẩn thận...”
Giọng nói còn chưa kịp vang, Lâu Doanh đã giẫm phải một cái bẫy, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì dưới chân cô ấy đã mất trọng tâm, một tấm lưới tóm lấy cô ấy, khiến cô ấy vấp ngã, lập tức có vô số tia sáng đỏ bắn lên người cô ấy.
Đây là tia gamma có thể băm nát thịt người ta ra.
“Lâu Doanh.”
Trái tim của Vạn Nhất muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lâu Doanh bật ra một loạt câu nói bậy: “Mẹ nó, làm thật à.”
Trong khi nói, Lâu Doanh đã né được một tấm lưới.
Các tia gamma sẽ tùy theo tình hình mà chiếu qua người, bị mắc vào lưới, chuyển động của Lâu Doanh bị hạn chế, cũng không còn linh hoạt nữa. Chỉ cần có chút sơ suất, cái mạng nhỏ này sẽ phải để lại đây luôn mất.
Ngay khi một tia gamma sắp chiếu xuyên qua Lâu Doanh, Vạn Nhất đã nhanh chóng kéo công tắc bên cạnh xuống.
Các tia gamma biến mất, Lâu Doanh nằm trên mặt đất vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
“Lâu Doanh.”
Vạn Nhất lập tức cởi lưới cho cô ấy, thả người ra, rồi lại đỡ cô ấy đứng dậy: “Có bị thương không?”
Lâu Doanh vỗ về trái tim bé bỏng của mình: “Mẹ ơi, chuyện này thật là đáng sợ, cái mạng của bà đây suýt chút nữa là đã phải để ở đây luôn rồi.”
“Bây giờ cô còn đánh giá thấp Ám Dạ nữa không?” Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lần này xem như là dạy cho cô một bài học. Đừng đánh giá thấp một tổ chức chỉ trong vài năm nay đã có thể nhanh chóng phất lên. Ở trên đảo nơi nào cũng có bẫy, cô đừng đi lung tung.”
Lâu Doanh: “...”
Vạn Nhất đã trả lại cho cô ấy y chang những lời ban nãy cô ấy nói.
Cách đó không xa, Tô Duy đang nấp dưới gốc cây chuối, đã nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi. truyện đam mỹ
Hạ Phi thực sự không lừa cậu ta.
Trên hòn đảo này, chỗ nào cũng có bẫy.
Nếu vừa rồi cậu ta giẫm phải bẫy, chắc chắn sẽ không may mắn như Lâu Doanh.
“Lâu Doanh.” Tô Yên và Lục Cận Phong đến, khi họ nhìn thấy từ camera giám sát rõ cái thứ gọi ma nước chính là Lâu Doanh, bọn họ ngay lập tức chạy đến.
Vừa rồi Lâu Doanh đã lăn vài vòng trên mặt đất, trên người toàn là cát, đầu tóc cũng có, có hơi nhếch nhác.
“Chị.”
Lâu Doanh vẫy tay.
Nhìn thấy Lục Cận Phong đi tới, Vạn Nhất bình tĩnh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cho Lâu Doanh.
Lâu Doanh liếc nhìn anh ta một cái: “Anh đưa đồ của anh cho làm gì, tôi không lạnh.”
Vạn Nhất không nói nên lời: “...”
Cả người đã ướt thành ra bộ dạng gì rồi, mấy mảnh vải trên người đó có thể che được cái khỉ gì?
Không che được cái khỉ gì cả.
“Khoác đi.”
Vạn Nhất quấn chặt quần áo vào người Lâu Doanh, che đi tất cả những chỗ đáng phải che.
Tô Yên bước tới: “Lâu Doanh, em thật sự không làm việc theo lẽ thường mà. Làm sao em lại có thể bò từ dưới nước lên được? Vừa rồi chị nhìn thấy em trong camera giám sát, chị đã hết cả hồn đấy.”
Vạn Nhất trả lời thay cho Lâu Doanh: “Cô ấy giỏi lắm. Đã bơi từ phía bên ngoài cách đây hai mươi km đến đây, ban nãy, cô ấy còn vô cùng trượng nghĩa thử nghiệm giúp các máy móc bảo vệ của hòn đảo nữa.”
Lục Cận Phong liếc nhìn cái bẫy bị kéo xuống miệng cống, cũng cảm thấy rất khâm phục cô em vợ này.
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Gà luộc, có phải anh đã chán sống rồi không? Có tin tôi ném anh xuống nước, ngâm nước một đêm. Rõ ràng anh biết có bẫy, vậy tại sao anh lại không nhắc nhở tôi sớm hơn một chút, tôi thấy anh rõ ràng là muốn mưu hại chị đây, anh còn đang ghi hận tôi vì trước đây đã bổ nhào vào người anh, một người đàn ông như anh thật là quá nhỏ mọn...”
Tất cả mọi người: “...”
Còn có thể lôi chuyện này ra nói nữa à?
“Lâu Doanh, Lâu Doanh, đi thay quần áo với chị trước đi nhé.” Tô Yên nhanh chóng kéo Lâu Doanh đi.