Lục Cận Phong thật sự không hề hốt hoảng.
Khói đốt đến một nửa, đột nhiên trên mặt biển có ánh lửa ngút trời.
Dấy lên đến thuyền của đám người Hùng Sư, trong nước cũng có tiếng động rất lớn, tùng đợt gợn sóng dâng lên, mặt nước nổi đầy bong bóng như toàn bộ nước biển đang sôi sục.
Người của Hùng Sư lập tức bị trận thế này làm cho hơi hoảng loạn.
Người dẫn đầu nói: “Nhanh, thả thuyền nhỏ xuống, chúng ta lên thuyền nhỏ.”
Từng chiếc thuyền nhỏ được thả xuống, nhưng người vừa nhảy lên trên thuyền nhỏ lại đột nhiên có một người dưới đáy nước lao lên, một người rồi thêm hai người…
Không ngừng như thế, trong khoảng thời gian ngắn, đã có bảy, tám mươi người nhô lên.
Trên lưng mỗi người đều mang một máy phun khí bay trên nước, một lúc chui vào trong nước, một lúc lại từ trong nước lao ra bay lên không trung mười mấy mét.
Trong tay mỗi người cầm một cây nỏ được chế tạo đặc biệt, từng mũi tên nhọn bay vun vút về đám người Hùng Sư.
Vô số mũi tên nhọn phóng tới làm cho vô số người của Hùng Sư tránh né nhưng đều bị trúng tên liên tiếp rơi vào trong nước, dưới nước còn có người mai phục ở đó, họ lập tức dùng dao nhỏ lấy mạng của những người này.
Mỗi một dao đều cắt sắt như rau hẹ.
Trên mặt biển lập tức nhuộm một màu đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà da đầu cũng tê dại.
Tô Duy tỉnh táo lại nhìn từng người trong đám Hùng Sư chôn thây trên biển rộng, cũng hoảng sợ lùi về sau, cậu ta đang ở trên thuyền nhỏ không có đường lui, chân suýt chút nữa đã đạp cho lật thuyền.
Tô Duy sợ đến run cả chân, cậu ta ngồi xổm ở trên thuyền nhỏ ổn định lại trọng tâm của thuyền.
Cậu ta cứ trơ mắt nhìn từng dòng máu đỏ tươi cứ tuôn ra từng chút trên mặt nước, một lúc lại có một dòng máu đỏ nổi lên ở bên khác.
Tô Duy sợ đến mức sắc mặt cũng trắng bệch ra, Ám Dạ giải quyết xong người của Hùng Sư, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Duy, mấy chục người này đồng loạt lao từ dưới nước lên, dựa theo máy phun khí bay trên nước lên cao tầm mười mấy mét.
Hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tô Duy.
Tô Duy sợ hãi xin tha mạng, lớn tiếng nói: “Tôi là em vợ của đại ca các người, tôi không phải người của Hùng Sư, đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Mọi người đưa hai mắt nhìn nhau một chút, lại nhanh chóng mang theo xác của đám người Hùng Sư lao vào trong nước, nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Tô Duy trên mặt biển, đập vào mắt cậu ta chính là màn đêm vô tận với âm thanh của sóng biển.
Bạch Phi Minh đợi Vạn Nhất đi ra, nói: “Vừa nãy, người của Vương Bài đã lên bờ, Lâu Doanh đã đuổi theo họ rồi.”
Vạn Nhất vừa nghe xong, thì cuống cuồng lên: “Đi bao lâu rồi?”
“Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.” Bạch Phi Minh nói: “Đã lâu như thế mà chưa về, tôi lo Lâu Doanh xảy ra chuyện.”
Vạn Nhất tức giận đến mắng người: “Hai đứa ngốc nhà các cô, ngu dốt như thế làm cái gì, nơi này là địa bàn của Ám Dạ, cần tới lượt cô ấy đi thể hiện sao, ở xung quanh nơi này đều có bẫy, những người đó căn bản không thể tới gần được.”
Một khi muốn dùng sức đi tìm trụ sở của họ, nhất định sẽ chết không toàn thây.
“Vạn Nhất, anh không hiểu một chút gì về Lâu Doanh cả.” Bạch Phi Minh nhìn chằm chằm Vạn Nhất, sắc mặt rất lạnh lùng, nói: “Nhìn qua cô ấy giống như một người tùy tiện, không tim không phổi, nhưng lại trọng tình cảm hơn bất cứ người nào khác, hiện giờ là người của Vương Bài nhưng trước đây là người của Thiên Lang, anh đừng quên tôi với Lâu Doanh đã lớn lên ở Thiên Lang.”
Nếu như không phải do Lâu Doanh bảo cô ta ở lại bảo vệ Vạn Nhất, thì cô ta cũng đã sớm đuổi theo Lâu Doanh rồi.
Trong lòng Bạch Phi Minh biết rõ, người tên Vạn Nhất này không có giá trị vũ lực gì, ở trong mắt Lâu Doanh, cô ta có thể bắt nạt Vạn Nhất nhưng người khác tuyệt đối không được.
Bạch Phi Minh bỏ lại câu nói này sau đó đi ra ngoài đuổi theo hướng Lâu Doanh đã đi mất.
Vạn Nhất ra lệnh cho Ám Dạ: “Trông coi nơi này thật kỹ, bất cứ người nào cũng không được tới gần.”
“Vâng, anh Vạn.”
Ở đây được sắp xếp rất nhiều người của Ám Dạ.
Ngay vừa rồi, những người kia vừa tới gần sân huấn luyện đều đã bị họ bí mật giải quyết toàn bộ.
Lặng lẽ không một tiếng động.
Sau khi giải quyết xong, mọi người vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của từng người, trật tự, ngay ngắn, không hoảng loạn, nghiêm chỉnh huấn luyện.
Sau khi ra lệnh xong, Vạn Nhất cũng đuổi theo Bạch Phi Minh.
Hai người tới cạnh biển, trên đất đã có nhiều dấu vết chiến đấu, Bạch Phi Minh cẩn thận kiểm tra một chút sau đó nhìn về phía mặt biển: “Lâu Doanh đã xảy ra chuyện rồi.”
Vạn Nhất cũng nhìn xuống mặt đất, ánh mắt tối sầm lại.
Tô Yên ở trong phòng cũng vô cùng lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Cô nhìn ánh lửa vẫn còn trên mặt biển, không nhịn được đi ra ngoài, lại nhìn thấy Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị đang đứng trên bờ biển với nhau, cô hỏi: “Trên mặt biển đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Cận Phong bình tĩnh như mây trôi gió thổi nói: “Một chiếc thuyền tự cháy.”
Mới vừa nói xong, đám người vừa nãy giải quyết xong đám người Hùng Sư cũng quay về, mỗi người đặt xác của đám người Hùng Sư trên mặt biển.
Đây là địa bàn của Ám Dạ, bảy tám mươi người đối phó với tám người, bị bao trong vòng vây lại có vị trí chiếm ưu thế, giải quyết những kẻ này chẳng phải là việc cỏn con sao?
Người của Hùng Sư cơ bản không có cơ hội phản kháng nào cả, họ am hiểu việc tác chiến gần kề, Lục Cận Phong trực tiếp lệnh xạ thủ bắn xa, hành động này không phải là muốn giết sạch sao?
Tô Yên nhìn xác chết trên mặt đất mà kinh hãi: “Đây không phải là những người vừa nãy bắt Tiểu Duy sao, Tiểu Duy đâu?”
Lục Cận Phong nháy mắt với một người trong số đó, người kia lập tức nhận lệnh, nói: “Chị dâu lớn, vừa nãy bọn em chỉ nhìn thấy người của Hùng Sư, chứ không thấy người nào khác.”
“Yên Yên, em đừng lo lắng, không chừng Tô Duy đã tự chạy trốn rồi, chắc sau này sẽ trở lại.” Lục Cận Phong nói rồi xua tay với bọn họ, nói: “Được rồi, các cậu lui xuống trước đi, xử lý những chuyện này đừng để ô uế địa bàn Ám Dạ.”
“Yên Yên, em đừng lo lắng, không chừng Tô Duy đã tự chạy trốn rồi, chắc sau này sẽ trở lại.” Lục Cận Phong nói rồi xua tay với bọn họ, nói: “Được rồi, các cậu lui xuống trước đi, xử lý những chuyện này đừng để ô uế địa bàn Ám Dạ.”
“Vâng, đại ca.”
“Đại ca, bọn em tìm thấy thi thể của… Vương Thanh Nhu.” Hạ Huy chạy chậm đến nói: “Bọn em phát hiện cô ta ở phía đông, chắc là Vương Thanh Nhu muốn chạy trốn ra đảo lỡ khởi động bộ bẫy thứ hai nên… Kết thúc mạng sống.”
Bẫy thứ hai bố trí là tùy cơ ứng biến, cũng chỉ có ba người biết vị trí chính xác và thay đổi thất thường ra sao, đó là Lục Cận Phong, Xa Thành Nghi và Vạn Nhất.
“Vứt xuống biển..”
Lục Cận Phong định nói cứ vứt xuống biển cho cá mập ăn được rồi nhưng vì vướng Tô Yên đứng ở đây, nên anh không nên quá bạo lực và máu tanh để cho Tô Yên lại nghĩ anh là kẻ tàn nhẫn máu lạnh.
Nhưng giọng điệu của Lục Cận Phong vẫn nhàn nhạt nói: “Xử lý.”
Hạ Huy gật đầu: “Vâng, đại ca, em biết quy tắc, em lập tức bảo người vứt xuống biển cho cá mập ăn.”
Đồng đội ngu như heo.
Trong lòng Lục Cận Phong như có một vạn con ngựa nhanh chóng lao về phía trước, anh tức giận đá một đá vào mông Hạ Huy: “Lắm mồm.”
“Vâng, đại ca.” Hạ Huy xoa xoa mông mình, đại ca hạ thủ lưu tình nên không có đau.
Các thi thể trên đất nhanh chóng được xử lý, ngay cả một giọt máu cũng không có.
Ánh mắt Tô Yên nhìn Lục Cận Phong đầy phức tạp, cô muốn nói lại thôi.
“Đại ca, Lâu Doanh xảy ra chuyện rồi.”
Vạn Nhất và Bạch Phi Minh chạy tới.
Tô Duy còn chưa tìm ra, Lâu Doanh lại có chuyện, lòng của Tô Yên co rúm lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Phi Minh nói: “Chắc là trên đường bị người của Vương Bài bắt được, có thể là đối thủ của Lâu Doanh, hoặc có thể người bắt được cô ấy cũng không có bao nhiêu người, tôi lo lắng Lâu Doanh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Yên tâm đi, bọn chúng không ra khỏi được vùng biển này đâu.” Lục Cận Phong còn nói thêm: “Nhưng tôi không đảm bảo, Lâu Doanh không có chuyện gì.”
Lời này nói ra làm trong lòng Vạn Nhất trầm xuống, anh ta lập tức dẫn theo rất nhiều người tự mình lên du thuyền đuổi theo.
Bạch Phi Minh cũng đi cùng.
Trên mặt Lục Cận Phong không có một chút hoảng hốt nào, chỉ đến an ủi Tô Yên: “Em đừng lo, anh chỉ hù Vạn Nhất thôi, chỉ cần đối phương không lấy mạng của Lâu Doanh tại chỗ, thì Lâu Doanh sẽ không sao.”
Nhìn Lục Cận Phong không hoảng hốt, cô cũng không hoảng sợ.
Tô Yên suy nghĩ sâu xa nhìn Lục Cận Phong, giọng cũng có chút kỳ lạ nói: “Theo em vào phòng.”
Nói xong, Tô Yên xoay người đi vào trong phòng.
Xạ Thành Nghị không hiểu ý cô, lại hỏi: “Vợ của cậu muốn làm gì thế? Sao tôi có cảm giác giọng điệu không đúng nhỉ?”
Lục Cận Phong thở dài, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Lại phải bị gia pháp hầu hạ rồi.”
Xa Thành Nghị: “?”
Dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Cận Phong, lộ rõ sự xảo quyệt như hồ ly, làm sao lại có dáng vẻ như muốn bị gia pháp hầu hạ vậy chứ?
Xa Thành Nghị còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đột nhiên trên mặt biển vang lên một âm thanh thật lớn, đó là tiếng nổ mạnh.
Lục Cận Phong cũng nghe thấy, anh quay đầu liếc nhìn mặt biển, gương mặt cũng hoàn toàn thay đổi.