Chủ khách sạn không nói dối.
Ông ta bẩm sinh đã nhát gan, không muốn xen vào chuyện người khác, vừa nhìn đã biết hai người kia không phải dạng hiền lành gì, nếu giờ mình dây vào bọn họ thì sẽ xui xẻo thế nào chứ?
Cái mạng nhỏ này chỉ có một mà thôi!
Ông ta sẽ không làm ba cái chuyện hiệp nghĩa đó đâu.
Bạch Phi Minh nói: "Người chắc chưa đi được bao lâu, chúng ta đuổi theo trước đã, quan tâm người này làm gì vội."
Kể cả rời đi chưa được bao lâu, nhưng với thời đại giao thông phát triển như hiện giờ, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi cũng đủ khiến bọn họ rơi vào thế mò kim đáy biển rồi.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cùng kêu một chiếc taxi rồi đuổi theo cả nửa ngày trời vẫn không thấy dấu vết.
"Mẹ kiếp!"
Lâu Doanh lại chửi bậy: "Nhân lúc chúng ta không có ở đây lại dám ra tay với chị mình, chắc chắn là người quen, anh ta biết cả ba người chúng ta cùng chung một phe."
Thấy Lâu Doanh nhắc nhở như vậy, Bạch Phi Minh bèn nói: "Người của Vương Bài vừa tấn công Ám Dạ, khách sạn kia lại gần bờ biển nhất, chẳng lẽ kẻ đưa chị cậu đi chính là người của Vương Bài?"
Lâu Doanh vỗ đùi cái ''đét'': "Vậy thì không được, phải mau gọi điện thoại cho anh rể mình."
Lúc Lâu Doanh gọi điện tới, Lục Cận Phong đang cho bé tư uống sữa bột, anh liếc nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, không nghe máy.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Lâu Doanh gọi tới là vì Tô Yên, khả năng cao là muốn khuyên giải.
Về vấn đề an toàn của Tô Yên thì đã có Lâu Doanh và Bạch Phi Minh phụ trách, cho nên Lục Cận Phong cũng không có gì phải lo.
Không thấy anh nghe máy, Lâu Doanh lại gọi tiếp.
Điện thoại cứ reo mấy hồi liền, Vạn Nhất bấy giờ giả bộ đi ngang qua cửa mấy lần thực sự không nhịn nổi nữa, anh ta bèn đi vào nói: "Đại ca, mẫu dạ xoa gọi tới cho anh kìa, thôi để em nghe hộ cho."
Thấy có người nhấc máy, Lâu Doanh vội tới mức muốn mắng người: "Anh rể, chị của em bị bắt cóc rồi."
Vạn Nhất vừa nghe thấy thế, sắc mắt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Đại ca, chị dâu xảy ra chuyện, Lâu Doanh nói chị ấy bị bắt cóc rồi."
Lục Cận Phong tay đang đút sữa cho con chợt khựng lại, sau đó anh làm như không có chuyện gì, nói: "Bảo Lâu Doanh không cần bày trò lừa tôi, cũng nhờ cô ấy chuyển lời tới Tô Yên rằng, sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện trên đảo, tôi sẽ lập tức trở về Đế Đô, gặp nhau ở cục dân chính."
Vạn Nhất đang mở loa ngoài.
Lâu Doanh nghe không lọt tai lời Lục Cận Phong vừa nói.
Cô ta tức điên lên, nói như hét vào trong điện thoại: "Lục Cận Phong, bà đây không cần biết anh và chị tôi định giận nhau tới khi nào, chỉ cần anh đừng hối hận là được."
Nói xong, Lâu Doanh bèn tắt loa ngoài.
"Tức chết mất, tức chết mất."
Lâu Doanh tức đến mức đầu bốc khói, cô ta bèn dùng tay quạt quạt hai cái để hạ nhiệt: "Lục Cận Phong lại nghĩ tôi lừa anh ta, tôi phải nhịn lắm đấy, nếu chị tôi mà có chuyện gì thì anh ta cứ ở đó mà hối hận."
Nói đến mấy chữ cuối, Lâu Doanh đã dùng tới sức mạnh hồng hoang để hét vào điện thoại, khiến lỗ tai của Vạn Nhất suýt thì điếc.
Vạn Nhất theo phản xạ đưa máy ra xa, sau khi cúp máy, dường như giọng của cô ta vẫn còn âm vang trong căn phòng.
Đột nhiên bầu không khí trở nên im lặng, Lục Cận Phong sầm mặt, một lát sau, anh nhét bé tư vào tay Vạn Nhất, đồng thời với lấy điện thoại: "Bé ba, bé tư giao cả cho cậu."
Anh chỉ buông một câu đó rồi dứt khoát bỏ đi.
Vạn Nhất bất lực, thở dài lẩm bẩm: "Vợ chồng hai người cãi nhau làm gì chứ, haizz."
Lục Cận Phong vào phòng tin tức, vội mở máy tính lên, đăng nhập vào một tài khoản, động tác tay của anh lướt nhanh trên bàn phím, anh đang định vị chỗ Tô Yên đang ở.
Nhưng... lại mất tín hiệu rồi.
Sau khi bị đánh ngất, Tô Yên bị ném vào trong một chiếc xe hơi, chiếc xe chở cô đi đâu đó rồi lại chuyển sang máy bay.
Lúc cô tỉnh lại đã thấy mình đang ở trụ sở chính của Thiên Lang, hay nói đúng hơn, chính là trụ sở chính của Vương Bài.
Lúc trước Tô Yên từng tới nơi này, cho nên cô vẫn có chút quen thuộc.
Tay chân Tô Yên đều không bị trói, ngoại trừ việc cơ thể bị giới hạn di chuyển và cử động thì cô không hề bị thương ở đâu.
Kỳ lạ hơn là người của Vương Bài vẫn đối đãi tử tế với cô, cho cô ăn uống đầy đủ.
Tô Yên nhớ lại trước đây Lục Cận Phong từng nói rằng, đại ca của Vương Bài hiện giờ tên là Hắc Ưng.
Vậy Hắc Ưng bắt cóc cô để làm gì?
Để uy hiếp Lục Cận Phong ư?
Tô Yên mở cửa ra, định đi ra ngoài một lát, nhưng lại bị người trông coi ở cửa chặn lại.
"Cô Tô, mong cô cứ ngồi chờ trong phòng, có cần cái gì thì nói với chúng tôi là được rồi."
Tô Yên nói: "Tôi muốn gặp người đứng đầu hiện giờ của các anh.". Ngôn Tình Ngược
Vừa dứt lời thì dưới tầng đã có tiếng bước chân dồn dập vang lên, đồng thời còn có cả tiếng nói chuyện.
"Đại ca Hắc Ưng chảy nhiều máu lắm, lần này anh ấy bị thương rất nặng, bác sĩ, ông nhanh lên chút."
Đại ca Hắc Ưng bị thương?
Tô Yên cau mày, nhìn về nơi phát ra tiếng động, bèn trông thấy ba người đang vội vàng chạy lên tầng trên.
Chẳng lẽ Hắc Ưng đang ở tầng trên?
Vừa nghĩ tới khả năng Tô Duy đã bị Vương Bài giết để diệt khẩu, Tô Yên bèn lân la tới làm quen với người trông cửa phòng mình.
"Hai người các anh là người mới tới phải không? Lúc trước tôi từng là người đứng đầu Thiên Lang, hình như chưa có gặp các anh bao giờ."
Một người trong số đó khinh bỉ nói: "Phần lớn người trong trụ sở cũ của Thiên Lang hồi trước đều đã đi rồi, Vương Bài của bọn tôi đã thay máu rất nhiều, sau này còn muốn vượt qua Ám Dạ, trở thành huyền thoại luôn."
Vương Bài thật sự muốn đối đầu với Ám Dạ.
Thứ nhất là muốn làm đối thủ với Ám Dạ, cho nên đột nhiên Tô Yên cảm thấy rất tò mò về người tên Hắc Ưng này.
Một người khác lên tiếng: "Đại ca Hắc Ưng nói cô Tô rất ranh ma, giỏi đánh trúng tâm lý người khác, anh ấy không yên tâm để những người của Thiên Lang trước đây tới trông chừng cô nên đã đặc biệt cử hai anh đây tới trông coi."
Hai người này thật sự thần tượng Hắc Ưng đây mà.
Tô Yên lại để ý, cô chưa từng quen biết Hắc Ưng, nhưng dường như đối phương lại rất am hiểu về cô.
Là người quen ư?
Tô Yên bị hai anh trai trông coi mời về phòng.
Mấy ngày sau, những người này chỉ có trách nhiệm đưa đồ ăn thức uống tới cho Tô Yên, cũng không nói chuyện gì với cô nữa.
Tô Yên bắt đầu sốt ruột, đã lâu như vậy rồi, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh vẫn chưa tìm được cô sao?
Chắc chắn Lâu Doanh đã báo cho bên Lục Cận Phong, nhưng cũng chưa thấy anh có động tĩnh gì.
Cô hơi không hiểu tình hình hiện giờ.
Tới ngày thứ bảy từ lúc bị bắt cóc tới đây, Tô Yên đang tính kế xem làm sao bỏ trốn khỏi nơi này thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện ở cửa.
Người này mặc đồ màu đen, đeo mặt nạ, vóc người khá gầy, đôi mắt lộ ra khỏi chiếc mặt nạ, ánh lên màu hổ phách.
Trên người anh ta không hề có chút cảm giác chết chóc nào.
Tô Yên cảnh giác, trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh chính là Hắc Ưng?"
Một đám người cung kính đứng sau lưng người này, chứng tỏ địa vị của anh ta rất cao.
Người đàn ông gật đầu, nói bằng giọng khàn khàn: "Cô không phải sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại đây thì sẽ không ai làm hại cô."
Giọng nói của Hắc Ưng hơi uể oải, vô lực.
Tô Yên nhớ lại mấy ngày trước từng nghe nói Hắc Ưng bị thương chảy rất nhiều máu, chắc cũng liên quan tới việc này.
"Vậy anh phải nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc anh bắt tôi tới đây vì mục đích gì?" Tô Yên lạnh lùng chất vấn: "Có phải các người giết Tiểu Duy rồi đúng không?"
Hắc Ưng nghe xong bèn mỉm cười giễu cợt: "Cái tên đần độn Tô Duy ấy hả, động tới cậu ta chỉ làm bẩn tay tôi."
"Không phải các người thì là ai, rốt cuộc các người đã làm gì Tiểu Duy rồi? Bắt nó nghe lời, còn truyền tin cho các người." Tô Yên tiếp tục chất vấn: "Chắc chắn các người đã đe dọa Tiểu Duy, toàn bộ người được các người phái ra đều chết hết, anh thẹn quá hóa giận bèn giết chết Tiểu Duy rồi có phải không?"
"Cô Tô, đó là địa bàn của Lục Cận Phong." Hắc Ưng cười lạnh lùng, anh ta cứ ngồi trên xe lăn, không tới gần Tô Yên, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Bọn tôi để Tô Duy truyền tin nhưng cậu ta lại là một tên phế vật, bản đồ mang tới là giả, người tôi cử đi điều tra địa điểm không có một ai trở về, tôi còn tưởng rằng tên phế vật Tô Duy đó cũng bị Lục Cận Phong giải quyết rồi, nếu tôi mà là Lục Cận Phong, phát hiện có kẻ bán đứng tôi, tôi cũng sẽ không ngại mà giết người diệt khẩu đâu."