Tô Đình Nghiêm ngẩn ra.
Đây là lần thứ hai Tô Yên hỏi như vậy.
Lần đầu tiên là năm năm về trước.
Sau khi Tô Yên sinh xong, lúc nhìn thấy ông ta, câu đầu tiên cô hỏi chính là: "Đứa bé đâu?" . Cập nhật truyện nhanh tại -- tru mtruyeЛ. V n --
Tô Đình Nghiêm vẫn còn nhớ, lúc đó ông ta trả lời:
"Chết rồi."
Khoảnh khắc nghe được hai chữ đó, sắc mặt của Tô Yên trắng bệch, đau thương không ngừng hiện ra trên mặt.
Mà bây giờ, Tô Đình Nghiêm nhìn Tô Yên, ngập ngừng mấp máy môi, gật đầu nói: "Chết rồi."
Câu trả lời giống hệt với năm đó.
"Chết rồi sao?" Tô Yên nỉ non, giống như đang tự mình lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi, nhưng là hỏi ai thì cô không biết.
"Đứa bé vừa sinh ra thì khuôn mặt đã bầm đen, cũng không khóc, bác sĩ cũng dốc sức rồi nhưng không cứu được." Tô Đình Nghiêm thở dài nói: "Tiểu Yên, chuyện này cũng đã trải qua nhiều năm vậy rồi, con cũng đừng suy nghĩ nữa. Chuyện năm đó, cha biết là lỗi của dì Tần con."
Nghe vậy, đồng tử của Tô Yên căng ra: "Ông biết tất cả mọi chuyện."
Thế nhưng, Tô Đình Nghiêm lại lựa chọn thiên vị hai mẹ con kia.
Chuyện này Tô Đình Nghiêm biết rõ, nhưng trước giờ ông ta không có nhắc tới, cũng không để trong lòng. Lúc đó chuyện xảy ra, ông ta cũng cảm thấy mất mặt.
Trước mặt Tô Yên, ông ta thật sự cảm thấy rất đỗi áy náy, lại nói: "Tiểu Yên, cha có lỗi với con."
Tô Yên đau lòng nhắm mắt, tự cười mỉa mai mình: "Tôi nên biết sớm hơn mới đúng."
Mấy năm nay những uất ức và đau khổ mà cô đã chịu, Tô Đình Nghiêm không phải không biết, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
"Tiểu Yên." Tô Đình Nghiêm nói bóng gió: "Bây giờ con có được sự coi trọng của nhà họ Lý, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp, thiếu gì đàn ông đâu, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ.”
Đây chính là đứa con đầu tiên của cô.
Ngay cả mặt mũi ra sao cô cũng chưa nhìn thấy.
Tô Yên im lặng, Tô Đình Nghiêm thở dài một tiếng rồi đi.
Ông ta không thể cho hai đứa trẻ kia hủy hoại Tô Yên.
Đúng vậy.
Trên thực tế, cái thai Tô Yên mang là sinh đôi khác trứng, đó là một cặp trẻ rất xinh đẹp, Tô Đình Nghiêm cũng không đành lòng nhưng lại không thể để nhà họ Tô mất mặt được.
Tô Yên chưa kết hôn đã sinh con, con hoang của ai cũng không biết, ông ta không thể nào giữ lại hai đứa bé, cho nên bảo người mang đi xử lý.
Hiện tại hai đứa bé kia như thế nào, bản thân ông ta cũng không biết.
Tô Đình Nghiêm lên xe, Tần Phương Linh đã lập tức khóc lóc tố cáo trước: "Ông Tô, ông xem thử hôm nay đi, Tô Yên bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, hoàn toàn không coi mẹ kế tôi đây ra gì."
"Đúng vậy đó cha, Tô Yên còn sai người ngăn không cho cha vào, đây không phải là khiến cha khó xử sao?"
"Hai người ngu xuẩn các người." Tô Đình Nghiêm nhanh chóng nói, vẻ mặt nghiêm nghị mà chất vấn: "Tối nay, đứa bé còn cả người đàn ông kia là sao? Mấy người thật sự nghĩ mọi người đều là đồ ngu ngốc à? Các người hủy hoại Tô Yên sẽ không có lợi ích gì cho các người đâu."
Vẻ mặt Tô Vân tràn đầy căm ghét nói: "Con là không muốn cho chị ta leo lên đầu con mà hống hách thôi, hơn nữa, chị ta vốn dĩ là chưa kết hôn đã sinh con."
Tô Đình Nghiêm thật hận không rèn giũa được người này, bèn nói: "Địa vị của con ở nhà họ Sở đã không ổn rồi, lại còn cắt mối quan hệ với Tô Yên sẽ chỉ càng thêm bất lợi cho con thôi. Nếu như con muốn giữ chân mình ở nhà họ Sở thì bây giờ không chỉ không thể nghịch với Tô Yên, còn phải trau dồi mối quan hệ với nó, nhà họ Tô của chúng ta sau này đều phải nhờ cả vào Tô Yên."
"Bảo con đi lấy lòng chị ta? Sao có thể có chuyện đó chứ." Tô Vân nhớ lại trước đó mình lấy lòng Tô Yên đã bị người kia dày vò, cho nên càng thêm hận Tô Yên hơn nữa.
Tần Phương Linh đã nhanh chóng nghĩ thông, bà ta kéo tay của Tô Vân qua, nói: "Tiểu Vân, cha con nói đúng, Tô Yên bây giờ đã trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đây là sự thật. Người con lấy lòng không phải Tô Yên mà là nhà họ Lý, nếu như Lý Mộc Sinh cũng thích con, sau đó nhận con làm con gái nuôi vậy thì Sở Hướng Nam còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của con nữa sao?"
Vừa nghe mẹ nói tới có thể ràng buộc được Sở Hướng Nam, trái tim của Tô Vân cũng lập tức sáng ngời: "Mẹ, cha, con biết rồi, hai người yên tâm, sau này con sẽ không nghịch với Tô Yên nữa."
...
Buổi tiệc giới thiệu kết thúc.
Tô Yên cùng với Lý Quý Hoa và Lưu Tuyết Lam ra tiễn khách.
Sở Hướng Nam đi ra, Tô Yên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không nhiều hơn nữa.
Sở Hướng Nam muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn không có nói gì.
Khách mời đi hết rồi, lúc này Lưu Tuyết Lam mới nói: "Tiểu Yên, con cũng đã mệt cả đêm rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Mẹ, con phải đưa Tiểu Duy trở về bệnh viện, đợi tí nữa con sẽ về thẳng nhà trọ. Cha mẹ, hai người bận cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi sớm một chút." Tô Yên cũng không quen ở lại nhà họ Lý.
Lý Mộc Sinh vừa nhìn đã thấu được tâm tư của cô, cũng bèn nháy mắt ra hiệu với Lưu Tuyết Lam.
Lưu Tuyết Lam mỉm cười, lấy một chiếc khóa ra nói: "Tiểu Yên, mẹ và cha nuôi của con có chuẩn bị một căn nhà ở chung cư Hoa Dạng cho con, con có thể chuyển tới đó ở."
Con gái nuôi của nhà họ Lý, làm sao có thể ở nhà trọ nhỏ hẹp như vậy được.
"Cảm ơn cha mẹ." Tô Yên nhận lấy chìa khóa, nhưng chưa định dọn tới đó.
Tô Yên vừa đưa Tô Duy đi, Lục Cận Phong cũng đã đi ra khỏi nhà họ Lý.
Lý Mộc Sinh đích thân tiễn anh.
"Cậu chủ Lục, người đàn ông đã bôi nhọ Tiểu Yên đó tôi đã chào hỏi qua rồi, cả đời này của anh ta cũng đừng hòng đi ra ngoài được nữa."
"Tốt." Lục Cận Phong lạnh giọng nói: "Còn lại, cũng không cần phiền tổng giám đốc Lý thêm nữa."
Ý là, chuyện còn lại sẽ để tự anh ra mặt.
Cũng không cần để cho Lý Mộc Sinh phải khó xử nữa.
Lý Mộc Sinh cười đáp: "Được."
Ông ta cũng không tiện đi tìm hai mẹ con đã gây phiền phức đó, hơn nữa đây cũng coi như là ân oán cá nhân của gia đình nhà họ Tô, ông ta lại càng không tiện nhúng tay.
Lục Cận Phong lên xe, Vạn Nhất hỏi: "Đại ca, anh mất tích mấy ngày, lại không xuất hiện, cô Tô đó chỉ e là không dễ dỗ."
Hôm nay Lục Cận Phong dựa vào thân phận nắm quyền của nhà họ Lục, chỉ là anh muốn để cho Lý Mộc Sinh biết được anh xem trọng Tô Yên.
Anh cũng nên đi gặp Tô Yên rồi.
...
Tô Yên đưa Tô Duy về tới bệnh viện xong thì rời đi, qua đi cơn náo loạn khiến cô cảm thấy vẫn hơi hoảng hốt,
Tô Yên đứng ở bờ sông, gió thổi mát lạnh, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của bé con thông minh.
Đứa bé kia đi đâu rồi?
Tìm khắp nhà họ Lý vẫn không tìm được, mà nó lại không cha không mẹ, có thể đi đâu được chứ?
Chuông điện thoại bỗng vang lên, màn hình hiển thị là Lục Cận Phong. cô nhíu mày, chần chừ không bắt máy.
Tô Yên chăm chú nhìn vào điện thoại di động, cô nhíu mày, chần chừ không bắt máy.
Bên trong một chiếc xe đỗ bên đường phía đối diện, Lục Cận Phong phóng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên đang đờ đẫn bên bờ sông, thấy người kia chần chừ không nghe máy, trong lòng anh lại thoáng nghi hoặc.
Chuông điện thoại ngừng, Tô Yên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Lục Cận Phong lại gọi thêm lần nữa, người ở đây lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói có phần sốt sắng của Lục Cận Phong: "Yên Yên, có phải giận rồi không?"
Tô Yên đút một tay vào trong túi áo, cố gắng để giữ của giọng mình thật bình tĩnh đáp: "Không có, hết bận rồi à?"
"Ừ, anh đã trở về, muốn gặp em. Em ở đâu, anh lập tức tới tìm em." Lục Cận Phong không có xuống xe qua chỗ Tô Yên, tùy ý xuất hiện trước mặt cô sẽ chỉ làm cô thêm khả nghi, cho nên anh mới gọi điện thoại.
"Không cần, em còn đang ở bệnh viện cùng với Tiểu Duy, bận cả ngày rồi nên hơi mệt nên muốn ngủ." Tô Yên nói dối, còn cười khéo: "Anh cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Không đợi Lục Cận Phong nói gì thêm, cô đã cúp máy.
Tô Yên trong lòng phiền não không yên, bây giờ mà nhìn thấy Lục Cận Phong, cô sợ để lộ sơ hở.
Lục Cận Phong ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm ra bờ sông nơi Tô Yên đang đứng, hàng lông mày sắc nhọn của anh khẽ lạnh lùng nhíu lại.
Trực giác nói cho anh biết tâm trạng của người kia đang rất tệ, nhất định là có liên quan tới chuyện xảy ra ở buổi tiệc đó.
Chưa kết hôn đã sinh con...