Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lục Cận Phong bước nhanh tới chỗ Tô Yên: “Yên Yên, người đàn ông vừa rồi là ai?”



Lục Cận Phong chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ở phía xa.



“Em không biết, nhưng em lại cảm thấy rất quen. Vừa rồi anh ta đã đi theo em suốt cả quãng đường, cũng không biết ý gì nữa.” Tô Yên cũng rất khó hiểu: “Anh ta nói anh ta không có ác ý.”



Lục Cận Phong liếc mắt nhìn theo hướng người đàn ông rời đi, nói: “Lên lầu trước đã.”



Lục Cận Phong đưa Tô Yên lên thang máy đi lên lầu, cửa thang máy đóng lại, người đàn ông từ trong góc đi ra, ánh mắt nặng nề nhìn về phía thang máy.



Văn phòng chủ tịch.



Tô Yên cảm thấy có chút không thoải mái, vừa vào phòng làm việc đã vội nói: “Chồng à, lấy cho em một ly nước chanh. Em thấy bụng khó chịu quá, muốn thanh lọc dạ dày một chút.”



“Được.” Lục Cận Phong lập tức pha cho Tô Yên một ly nước chanh thêm mật ong.



“Sao đột nhiên lại không khỏe?”



“Có lẽ là do ăn phải gì làm chướng bụng, em cảm thấy bụng rất dầu mỡ. Ban nãy trên đường đến đây em cảm thấy hơi khó chịu, đặc biệt là khi hít phải mùi xăng.” Tô Yên nằm trên ghế sô pha, gác đôi chân trắng trẻo lên đùi Lục Cận Phong.



Lục Cận Phong liếc mắt nhìn hai chân Tô Yên, ánh mắt di chuyển lên, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Yên Yên, em đang dụ dỗ anh à.”



“Khụ khụ.” Tô Yên sặc nước chanh, cô nào có ý định dụ dỗ Lục Cận Phong, nhưng xét theo tư thế cô đang nằm, quả thật có vài phần ý như vậy.



“Đừng có mà không nghiêm túc...”



Tô Yên đặt cốc nước xuống, định ngồi dậy, nhưng Lục Cận Phong đột nhiên ôm cô lên, đè cô xuống dưới thân.



“Đối mặt với em, anh không thể nghiêm túc nổi.”



Tô Yên bật cười, quay đầu sang một bên: “Da mặt của anh càng ngày càng dày rồi.”



Lục Cận Phong đưa tay vuốt mái tóc lung tung trên trán Tô Yên: “Yên Yên, cuộc sống tẻ nhạt như thế, chúng ta phải làm điều gì đó có ý nghĩa để giết thời gian, em nghĩ sao?”



Tô Yên thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Chồng nói có lý, vậy sao anh không khỏa thân nhảy cho em xem nữa đi?”



Lục Cận Phong nghiêm nghị nói: “Em bảo anh cởi quần áo làm việc khác thì được, nhưng nhảy nhót thì không, Yên Yên, thứ anh giỏi nhất không phải là tango, mà là... loại khiêu vũ nguyên thủy nhất...”



Nguyên thủy nhất…



Tô Yên hai má nóng lên mộ, làm bộ như không hiểu: “Một lời có nội hàm như vậy, sao em lại nghe không hiểu vậy nhỉ?”



“Cô không hiểu cũng không sao, lát nữa anh sẽ thị phạm cho em thấy.”



Vừa nói, Lục Cận Phong không biết xấu hổ ôm eo Tô Yên, dán chặt vào người mình, đang định công thành cướp đất thì Hạ Vũ đột nhiên xông vào.



“Đại ca, kết quả giám định đã có rồi...”



Hạ Vũ còn chưa nói hết lời, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, những lời phía sau đã bị nuốt ngược lại hết vào bụng.



Lục Cận Phong liếc mắt lạnh lùng nhìn qua, Hạ Vũ rùng mình một cái, lập tức cấp tốc xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.



Khát vọng tồn tại vô cùng mạnh mẽ.



Tô Yên xấu hổ trốn trong lòng Lục Cận Phong, dùng sức đánh Lục Cận Phong một cái: “Mau đứng dậy đo.”



Tư thế của hai người không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.



Đó là ban ngày ban mặt, cô không còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa.



Bầu không khí bị phá hủy, vẻ mặt dục cầu bất mãn của Lục Cận Phong gọi với ra ngoài cửa một tiếng: “Vào đi.”



Hạ Vũ run rẩy đi vào, cúi đầu không dám nhìn thẳng: “Đại, đại ca, kết quả giám định đã có rồi, em tới để đưa báo cáo giám định.”



Hạ Vũ kiên cường đứng đó, nếu biết Tô Yên đang ở đó, anh ta nhất định sẽ không làm phiền việc tốt của đại ca một cách ngu dốt như vậy.



“Giám định cái gì?” Tô Yên ngồi thẳng dậy.



“Giám định quan hệ cha con giữa Hứa Nguyên và bố vợ.” Lục Cận Phong nháy mắt với Hạ Vũ.



Hạ Vũ lập tức đưa kết quả giám định ra.



Tô Yên kinh ngạc: “Anh làm xét nghiệm quan hệ cha con giữa Hứa Nguyên và đồng chí Tần?”



Tô Yên nhanh chóng nhận ra ý đồ của Lục Cận Phong.



“Chẳng lẽ Hứa Nguyên là...”



Chuyện này làm sao có thể được, rõ ràng là không thể tin được.



Tô Yên chỉ cảm thấy Hứa Nguyên có vấn đề gì đó, nhưng cô không nghĩ tới những chuyện khác.



Lục Cận Phong vừa mở túi văn kiện ra vừa nói: “Không có gì là không thể cả. Hiện nay công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ trong và ngoài nước đang rất phát triển, phụ nữ có thể trở thành đàn ông, đàn ông có thể trở thành phụ nữ, còn có điều gì là không thể nữa chứ...”



Còn chưa kịp nói xong, Lục Cận Phong đã nhìn chằm chằm kết quả giám định, sững sờ nói: “Sao lại là kết quả như thế nào?



Tô Yên duỗi đầu liếc mắt nhìn, kết quả giám định cho thấy Hứa Nguyên không có liên quan gì với Tần Chấn Lâm.



Ánh mắt Lục Cận Phong sa sầm lại, nhìn về phía Hạ Vũ: “Cậu có chắc chắn không có sai sót gì chứ?”



“Không có, hôm qua em trộm tóc của đại ca Tần, rồi gửi cho bộ phận giám định gấp qua đêm. Đích thân em đi giao đến đó.” Hạ Vũ chắc chắn bên trong đó không có vấn đề gì.



Lục Cận Phong nhíu mày, suy nghĩ.



Tô Yên nói: “Chẳng lẽ thật sự đã đoán sai rồi?”



Lục Cận Phong lắc đầu: “Anh đã đích thân đến gặp Hứa Nguyên rồi, cô ta... chắc chắn có vấn đề.”



Hạ Vũ đề nghị: “Đại ca, vậy anh có muốn giám định thêm một lần nữa không?”



Vừa dứt lời, di động của Tô Yên vang lên, cô liếc nhìn tên hiển thị người gọi, vẻ mặt nghiêm túc: “Là Hứa Nguyên.”



Lúc này Hứa Nguyên gọi Tô Yên, ý đồ thật sự khiến người ta không thể hiểu được.



Lục Cận Phong nói: “Nghe máy trước đã.”



Tô Yên gật đầu, trả lời điện thoại, giọng điệu bình tĩnh nói: “A lô, Hứa Nguyên, có chuyện gì sao?”



“Tô Yên, một mình tôi ở trong bệnh viện, có rất nhiều chuyện không tiện. Chồng cũ vừa cãi nhau với tôi, cũng không thèm quan tâm đến tôi nữa, cô có thể đến bệnh viện giúp tôi được không?” Giọng của Hứa Nguyên còn có chút tiếng nức nở.



Nói đến cuối cùng, Tô Yên và Hứa Nguyên không thân không thích, hoàn toàn có thể từ chối, cô nghĩ đến lời nói ban nãy của Lục Cận Phong, liền cười đồng ý: “Được, vậy cô chờ một lát nhé, tôi bận xong việc trong tay sẽ đến đó ngay.”



“Tô Yên, cám ơn cô nhiều lắm.”



Cúp điện thoại, Lục Cận Phong đã phản đối: “Trong chuyện này nhất định có gì mờ em, em không thể đi được.”



“Đừng căng thẳng như vậy, em sẽ đi gặp cô ta, anh chỉ cần cho em mượn Hạ Vũ là được rồi.” Tô Yên nói: “Chồng à, nếu như đã không thể tránh được, chi bằng chúng ta chuyển từ bị động thành chủ động.”



Lục Cận Phong biết tính tình của Tô Yên, nên nói: “Hạ Vũ, cậu nhất định phải theo sát cô ấy không rời.”



“Vâng, đại ca, anh cứ yên tâm đi. Có em ở đây, đừng có ai mơ đến việc được động vào một sợi tóc của chị dâu.”



Sau khi quyết định, Tô Yên và Hạ Vũ đến bệnh viện Hứa Nguyên đang ở.



Đi được nửa đường, Tô Yên gọi điện thoại cho Tần Chấn Lâm: “đồng chí Tần, con muốn hỏi cha một chuyện, Tần Nhã Hân có đặc điểm gì không?”



Tần Chấn Lâm ở đầu dây bên kia điện thoại bị hỏi đến ngơ ngác, tiện miệng nói: “Nhã Hân hình như bị dị ứng với đậu phộng, con gái, con hỏi chuyện này để làm gì?”



“Thuận miệng hỏi thôi, không có gì đâu.”



Tô Yên cúp điện thoại, tình cờ đi ngang qua một nhà hàng, nói với Hạ Vũ: “Đi mua một chút đồ ăn, nhớ bảo ông chủ phải thêm bơ đậu phộng vào mỗi món ăn.”



“Vâng, chị dâu.”



Đóng gói đồ ăn xong, rồi mới tiếp tục đến bệnh viện.



Trong phòng bệnh chỉ có một mình Hứa Nguyên, đôi mắt đỏ hoe đang ngồi lau nước mắt.



Ngay khi Hứa Nguyên nhìn thấy Tô Yên, cô ta đã bắt đầu ấm ức: “Tô Yên, bọn họ thật sự là đã ức hiếp người ta quá mức. Vừa rồi, vợ mới của chồng cũ của tôi cũng đến, mắng mỏ tôi thậm tệ, nói rằng tôi đã phá hoại gia đình cô ta. Là kẻ thứ ba, khi tôi quen biết với chồng cũ, người phụ nữ đó còn không biết ở đâu, cô ta dựa vào cái gì mà mắng tôi như vậy.”



Hứa Nguyên nói như vậy để Tô Yên đồng cảm với cô ta hơn.



Không ngờ Tô Yên lại nói một câu: “Cô đã ly hôn với anh chồng cũ rồi, còn dùng đứa con trong bụng để dây dưa mập mờ với người ta. Hành vi này quả thực giống như là kẻ thứ ba.”



Hứa Nguyên ngẩn ra: “Tô Yên, sao cô có thể nói giúp bọn họ như thế được chứ?”



“Tôi còn chưa nói xong nữa mà, nhưng cô như vậy cũng là đã ăn miếng trả miếng. Làm tốt lắm. Hứa Nguyên, tôi ủng hộ cô. Đối xử với một người phụ nữ không biết rõ thân phận của mình thì nên trừng trị cô ta như thế đấy.”



Trong lời nói của Tô Yên có ẩn ý, nhưng Hứa Nguyên không nghe ra, cô ta còn thật sự cho rằng Tô Yên đã đứng về phía mình.



Tô Yên lấy thức ăn mang theo ra, nói: “Cô cũng đói rồi đúng không? Trên đường đến đây tôi đã cố tình mua cho cô đấy. Cô mau ăn đi để bổ sung dinh dưỡng.”



Mặc dù trong mỗi món ăn đều có bơ đậu phộng nhưng số lượng rất ít, dù sao Tô Yên cũng lo lắng cho đứa con trong bụng Hứa Nguyên.

Advertisement
';
Advertisement