Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Vết sẹo này lại khiến Tô Yên càng thêm chắc chắn, Hứa Nguyên trước mắt chính là Tần Nhã Hân.



Vị trí của vết sẹo cũng giống nhau như đúc, nhưng mà một người đậm, một người nhạt.



Hứa Nguyên bị nhìn chằm chằm đến mức vô cùng không được tự nhiên, không đúng, phải nói là Tần Nhã Hân.



Tần Nhã Hân theo bản năng che mặt mình lại, trong long lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Tô Yên phát hiện cái gì rồi sao?



"Này, đây là do hồi còn bé tôi ham chơi, bị té, Tô Yên, cô sẽ không thấy quá xấu đấy chứ."



Nếu Tô Yên mà thật sự tin những lời Tần Nhã Hân nói, vậy mới là có ma đó.



Tô Yên ngoài miệng an ủi nói: "Sẽ không, thực ra trang điểm một chút, cũng sẽ không nhìn thấy đâu, cô đừng tự ti, trên đời này có rất nhiều người xấu hơn cô, cảnh ngộ còn bất hạnh hơn cô nhiều, cô nghĩ thoáng ra một chút."



Ba chữ "xấu hơn cô" kia, đặc biệt đau lòng.



Tần Nhã Hân tức giận đến mức suýt chảy máu từ bên trong.



Tần Nhã Hân hung hăng nghiến răng, lại bắt đầu giả vờ choáng đầu: "Tô Yên, đầu tôi có chút khó chịu, muốn chợp mắt một lát."



Vẻ mặt Tô Yên lo lắng sốt ruột: "Đầu khó chịu hả, vậy nếu không thì tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô nhé."



"Không cần không cần." Tần Nhã Hân vội vàng xua tay: "Tôi chợp mắt một lát là được rồi."



"Được rồi, vậy cô ngủ đi, lần sau tôi lại đến thăm cô." Tô Yên cũng không kiên nhẫn diễn kịch với Tần Nhã Hân mãi.



Quá ghê tởm Tần Nhã Hân rồi.



Bây giờ không có căn cứ xác thực, cũng không thể rút dây động rừng.



Tô Yên nhìn thấy Tần Nhã Hân thật sự đã nhắm mắt ngủ, lúc này mới rời khỏi.



Đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ ngay lập tức đuổi theo: "Chị dây, vậy Hứa Nguyên cũng dị ứng với đậu phộng, khẳng định cô ta có vấn đề."



"Ừ, vấn đề chắc chắn là có." Tô Yên ấn thang máy, rồi đi vào trong, liếc mắt nhìn Hạ Vũ một cái: "Nhưng mà bây giờ chỉ mới ở giai đoạn nghi ngờ, nếu không thì, Hạ Vũ, cậu hy sinh một chút?"



Hạ Vũ lắc đầu như trống bỏi, sắp khóc: "Chị dâu, chị đừng hại tôi, này không phải đẩy tôi vào trong hố lửa sao."



"Có đôi khi mỹ nam kế lại hiệu quả nhất."



Hạ Vũ nói thầm: "Người Tần Nhã Hân thích chính là đại ca, để đại ca làm, vậy mới có hiệu quả."



"Hạ Vũ, cậu nói cái gì vậy?" Dáng vẻ của Tô Yên như thể cậu nói têm một câu nữa là bà đây sẽ dùng một bạt tai tát chết cậu: "Cái gì mà để đại ca ra tay, vậy đám người các cậu làm cái gì không biết?"



Hạ Vũ có một một khát vọng sống rất mãnh liệt, vội vàng giải thích: "Chị dâu, không phải tôi không thể, là Tần Nhã Hân chướng mắt tôi á."



"Tôi cũng không trông cậy cô ta xem trọng cậu, cậu khiến cô ta ghê tởm là được." Tô Yên cười đến mức nham hiểm: "Vì sao Ám Dạ các cậu lại nhiều đàn ông độc thân như vậy, đó chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến, cậu coi như là luyện tập đi, âm thầm theo dõi không bằng ra ngoài sáng, cậu mua chút hoa, quà tặng, xum xoe nịnh bợ cô ta nhiều hơn cũng không sao cả, cậu phải bày ra dáng vẻ rất thích cô ta, hiểu chưa?"



"Chị dâu, chị định làm thật sao?" Mặt Hạ Vũ như đưa đám.



"Cậu thấy tôi có giống như đang nói đùa không?" Tô Yên vỗ vỗ bả vai của Hạ Vũ, trịnh trọng nói: "Nhiệm vụ khó khăn này sẽ giao cho cậu nhé."



Để lại lời này, Tô Yên tự mình lái xe đi, để Hạ Vũ ở lại trong bệnh viện.



Lục Cận Phong biết được ý đồ của Tô Yên, ra lệnh cho Hạ Vũ: "Cứ theo lời chị dâu cậu nói mà làm, một ngày hai mươi bốn tiếng quấn mãi không rời, hẳn là có hiệu quả."



Hạ Vũ: "..."



Không hồ là hai vợ chồng.



Hạ Vũ dám khẳng định, đại ca nhất định là cố ý, gã quấy rầy chuyện tốt của đại ca, đại ca đây là đang có thù tất báo.



Gã đột nhiên rất muốn đi Châu Phi đảm nhận nhiệm vụ, còn tốt hơn việc đối mặt với Tần Nhã Hân.



Hã Vũ thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, Tô Yên đưa ra phương pháp cho gã, gã ngay lập tức làm theo.



Hạ Vũ đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng lớn trước lại đi mua socola, rồi như thế mà quay về phòng bệnh.



Tần Nhã Hân không ngủ thật, thấy Hạ Vũ đi rồi lại quay lại, một tay hoa tươi một tay socola, cũng mờ mịt luôn.



"Anh làm cái gì vậy?"



Hạ Vũ rất ngượng ngùng, lại rất nhút nhát, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Tần Nhã Hân, tặng đồ đến, giống như học thuộc lời thoại, gượng gạo nói: "Lời đầu tiên toi xin giới thiệu, tôi tên là Hạ Vũ, Hạ trong mùa hạ, Vũ trong mưa, năm nay ba mươi lăm tuổi, người... người trái đất, trong nhà không cha không mẹ, có một người em trai, lương một năm của tôi trăm vạn, nhưng mà bây giờ cũng chưa mua nhà, đều là ở cùng với đại ca tôi, nếu như em muốn mua nhà, viết tên em, tôi cũng đồng ý."



Hạ Vũ là trẻ mồ côi, cũng không biết mình cụ thể là người ở đâu, dù sao cũng là ở Đế Đô to lớn.



Tần Nhã Hân bị lời nói của Hạ Vũ làm cho sững sờ, thật sự không thể tìm được lời nào để nói, cuối cùng nhả ra một câu: "Đầu anh có bệnh à."



Hạ Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc phản bác: "Đầu tôi không có vấn đề, hoàn toàn bình thường, đây là báo cao kiểm tra sức khỏe của tôi, các chỉ số đều bình thường."



Ngay cả báo cáo kiểm tra sức khỏe Hạ Vũ cũng lấy ra luôn.



Tần Nhã Hân: "..."



Cô ta thật sự bị động tác của Hạ Vũ làm cho sững sờ.



Cô ta muốn không thể tách rời với Lục Cận Phong, Hạ Vũ đến chung vui làm cái gì



Nàu nhất định là chủ ý của Tô Yên.



Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Nhã Hân lại càng hận Tô Yên hơn.



Bây giờ cô ta đang sử dụng thân phận của Hứa Nguyên, cô ta không thể để bại lộ được, chỉ có thể đè nén lửa giận, giả vờ không hiểu: "Anh Hạ, thật xin lỗi, anh có ý gì?"



Hạ Vũ nghiêm túc: "Không nhìn ra là tôi đang theo đuổi em sao?"



Lòng Tần Nhã Hân cũng đã hộc máu rồi.



"Anh Hạ, trong bụng tôi vẫn đang mang thai đứa trẻ đó, đây là của chồng trước tôi."



"Không sao cả, mua một tặng một, rất có lời, từng bước đều thích hợp, em yên tâm, tôi nhất định sẽ không ngược đãi con của chúng ta."



Tần Nhã Hân: "..."



Nhìn xem, nói cái gì?



Trực tiếp thành con chúng ta rồi.



...



Khu biệt thự nào đó ở Đế Đô.



Một trong những căn biệt thự ở phía sau được bảo vệ nghiêm ngặt, ban ngày cổng lúc nào cũng đóng chặt.



Nơi này chính là một nơi đặt chân khác của Tô Duy ở Đế Đô, phòng khách lầu hai biệt thự, Tô Duy và Chu An đang ngồi đối diện nhau.



Tô Duy đeo mặt nạ, dùng tay phải pha trà: "Đại ca Chu dám cả gan một mình tìm tới cửa, thật sự là khiến cho người ta khâm phục."



"Đừng giả bộ thần bí gì nữa, gỡ mặt nạ xuống đi, Tô Duy." Chu An bưng chén trà lên, nói: "Chúng ta bàn chuyện làm ăn."



Tay Tô Duy pha trà khẽ dừng lại, nếu đã bị nhìn thấu rồi, mà còn mang mặt nạ nữa, thì cũng là bịt tai trộm chuông.



Tô Duy tháo mặt nạ xuống, cười lạnh nhìn về phía Chu An: "Làm ăn cái gì?"



"Tôi biết, cậu muốn trả thù thay Lệ Quốc Minh, lần trước cậu cho tôi mượn tay muốn thiêu cháy Lục Cận Phong, đáng tiếc là thất bại rồi, chúng ta có chung kẻ địch, chúng ta có thể liên thủ tiếp." Chu An trực tiếp nói rõ mục đích đến: "Chỉ cần Lục Cận Phong chết, Địa Sát và Vương Bài mới có thể có chỗ đứng yên ổn trên đường."



Tô Duy lạnh lùng cười: "Đại ca Chu đây là xem tôi là kẻ ngốc sao? Anh là vì phụ nữ đúng không, người phụ nữ mang thai kia, nếu như tôi đoán không sai, người phụ nữ kia chính là..."



Câu nói kế tiếp, Tô Duy cũng không nói hết, nhưng đều là người thông minh, hiểu ngay lập tức.



Vẻ mặt Chu An khẽ trầm xuống: "Nguyên nhân kia không phải là trọng yếu, quan trọng là, mục đích chúng ta như nhau."



"Nhưng tôi không thể tin tưởng anh được, đại ca Chu, lần trước, anh đã có thể lợi dụng tôi đến một chiêu lặng lẽ chuồn mất, đại ca Chu xuất đạo sớm hơn tôi, công phu tu luyện của tôi ít, đến lúc đó bị đại ca Chu bán đi còn giúp đếm tiền ấy chứ."



"Hổ phụ sinh hổ tử, có thể chỉnh đốn Thiên Lang nhanh chóng, còn sợ bị người khác tính kế?"



Hai người đều đang lên giọng, thăm dò lẫn nhau.



Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết.



Đã xảy ra chuyện.



Vẻ mặt Tô Duy khẽ thay đổi, lập tức xuống lầu.



Người Tô Duy dẫn đến phân nửa đều nằm ở trên sàn phòng khách rồi.



Mà hết thảy những thứ này đều do một người gây ra.



Tô Duy sửng sốt nhìn Lâu Doanh hiên ngang oai hùng trong sảnh lớn: "Làm sao chị lại tìm tới đây chứ?"

Advertisement
';
Advertisement