Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Nghe thấy tin tức Tần Nhã Hân đã chết, trong lòng Lâu Doanh vô cùng vui sướng, nói: "Tai họa này cuối cùng cũng đã chết, nếu không phải cô ta, chị và anh rể tôi đã sớm được trải qua những ngày hạnh phúc rồi."

Vạn Nhất nhíu mày nói: "Vách núi cao như vậy, Tần Nhã Hân cũng ngã chết, vậy lão đại và chị dâu cũng lành ít dữ nhiều."

Lời của Vạn Nhất trong nháy mắt làm cho bầu không khí trở nên nặng nề.

Đúng vậy, Lục Gia Hành và Tần Nhã Hân đều đã ngã chết, vậy Tô Yên và Lục Cận Phong còn có đường sống sao?

Lần này Lãnh Phùng đưa người đến bắt Tần Nhã Hân, mọi người đều đã biết thân phận của Tần Nhã Hân rồi.

Đối với Tần Nhã Hân, trong lòng mọi người đều căm hận, bây giờ Tần Nhã Hân rơi vào kết cục như vậy, có người vui vẻ, có người lại không buồn lắm.

Tần Nhã Hân chết cũng quá thảm rồi, cả người toàn là máu, tay chân bị dây thừng trói, trên người hầu người không có chỗ nào nguyên vẹn.

Lãnh Phùng sai người đưa thi thể Tần Nhã Hân đi, để tránh làm cho bọn nhỏ Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhìn thấy lại có bóng ma tâm lý.

Cái chết của Tần Nhã Hân đã cho Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đả kích nặng nề, chút hy vọng trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.

Bạch Phi Minh nhìn vách núi rồi nói: "Đi lên nhìn xem."

Thi thể của Tần Nhã Hân được tìm thấy ở giữa sườn núi. Mọi người tìm ở dưới vách núi lâu như vậy vẫn không thấy, vậy chỉ còn cách đi lên trên xem thử.

Lâu Doanh nói: "Mình đi với cậu."

Vừa nghe thấy, Vạn Nhất lên tiếng ngăn cản: "Trời còn đang mưa, đất lở sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào, hoàn toàn không đứng vững được, nếu cô bị ngã thì làm sao."

Sự lo lắng của Vạn Nhất hiện trên mặt, nói chuyện cũng rõ ràng có trật tự, lúc này Lâu Doanh mới phản ứng lại: "Gà luộc, đầu óc anh ổn rồi à? Không ngốc nữa."

Bây giờ Tô Yên và Lục Cận Phong gặp chuyện không may, sao Vạn Nhất còn có thể tiếp tục giả vờ nữa, chỉ có thể thừa nhận: "Đã ổn rồi, Lâu Doanh, nghe tôi, đợi mưa tạnh rồi hẵn đi."

"Đợi mưa tạnh, nói không chừng thi thể của chị em đã lạnh rồi." Lúc này Lâu Doanh cũng không có thời gian truy cứu Vạn Nhất đã khỏe lại từ khi nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Yên và Lục Cận Phong.

 

Lãnh Phùng nói: "Tôi cho người tới sườn núi thả một sợi dây thừng xuống, như vậy sẽ an toàn hơn."

"Phiền toái lắm, yên tâm, việc này không khó đối với tôi."

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau, tìm lính cứu hỏa lấy hai cái dùi sắt, bắt đầu trèo lên trên.

Thân thủ của hai người cũng không tồi, nhưng sau khi trời mưa, đá trên vách núi rất dễ trượt, một khi không chú ý sẽ bị ngã xuống.

Ánh mắt Vạn Nhất nhìn chằm chằm Lâu Doanh, tim như thắt lại, không dám dời mắt, hai tay vẫn giữ tư thế có thể đón lấy bất cứ lúc nào.

Lãnh Phùng cũng nhìn chằm chằm Bạch Phi Minh. Anh ta từng xem hai người này huấn luyện ngày thường, leo núi chỉ là chuyện nhỏ đối với họ. Việc này nếu như là ngày thường, anh ta cũng không lo lắng, nhưng lại là trời mưa.

Xa Thành Nghị nhìn hai người đang bò lên, nói thầm: "Để cho hai người phụ nữ đi mạo hiểm, một đám đàn ông chúng ta đứng đây nhìn, ôi, thật xấu hổ."

Đám đàn ông: "..."

Lời này không cần phải nói ra, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ.

Lúc đó Vạn Nhất cũng nhận ra, anh ta ngoại từ việc có tiền thì không có gì bằng Lâu Doanh, là một người đàn ông cũng không bảo vệ được Lâu Doanh.

Không đúng, Lâu Doanh cũng không phải thiếu tiền, chỉ tùy ý kinh doanh cũng có được mấy ngàn vạn.

Xa Thành Nghị làm nghiên cứu trị bệnh cứu người thì có thể, còn nếu phải làm chuyện mạo hiểm như vậy, anh ta cũng không làm được.

Nhìn thấy thân thủ mạnh mẽ của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, những người lính cứu hỏa cũng cảm thấy bản thân không bằng, tỏa ra ánh mắt bội phục.

Từ nhỏ Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã tiếp nhận huấn luyện tương đối hoang dã, lại thêm thực tế, thân thủ đương nhiên siêu phàm.

Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc còn quá nhỏ, bọn nhóc muốn lên tìm người, Xa Thành Nghị và mọi người cũng sẽ không đồng ý, hai anh em chỉ có thể lo lắng mà chờ đợi.

Xa Thành Nghị và Vạn Nhất không được, nhưng ở đây còn có một người.

Hai người đồng loạt nhìn về phía Lãnh Phùng.

 

Lãnh Phùng tiếp nhận ánh mắt của Xa Thành Nghị và Vạn Nhất, nói: "Sở trưởng của tôi là phá án."

Ngụ ý là, việc tìm kiếm cứu người như vậy, anh ta không giỏi.

Xa Thành Nghị gật đầu, từ từ lên tiếng đề nghị: "Cục của cậu nên tuyển những nhân tài có thể phát triển về mọi mặt."

Nhân tài giống như Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, trong cục lại không muốn bỏ qua, nhưng hai người này bởi vì chuyện lúc trước, đã không muốn làm việc cho cục nữa rồi.

Đúng lúc này, Lâu Doanh trèo lên được một nửa đột nhiên dưới chân trơn trượt, trươt từ vách núi xuống.

"Lâu Doanh." Đầu ngón chân Vạn Nhất nắm chặt, tim như thắt lại.

Lâu Doanh phản ứng nhanh, cắm dùi sắt vào khe đá, một tay nắm lấy dùi sắt, lúc này mới ổn định.

Bạch Phi Minh giẫm lên tảng đá nhô ra rồi đến gần Lâu Doanh, hai người hoàn toàn dựa vào dùi sắt mà leo lên.

Bạch Phi Minh hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"Không việc gì." Lâu Doanh vừa tiêm mũi thứ hai cách đây không lâu, hơn nữa từ hôm qua đến giờ chạy đi chạy lại không được nghỉ ngơi, thể lực cũng chống đỡ hết nổi, nên vừa rồi mới xảy ra tai nạn.

Hai người nghỉ ngơi một lát để giữ sức, lại bò lên thêm mấy mét, Lâu Doanh vui mừng phát hiện ra Tô Yên.

"Chị!"

Lâu Doanh kích động la lên.

Tô Yên ngã trên tảng đá nhô ta, mê man bất tỉnh, chân tay và mặt toàn là máu, không ai biết là sống hay chết.

Lục Cận Phong ngã ở một tảng đá khác, Bạch Phi Minh xoay người nhảy, đi tới bên cạnh Lục Cận Phong, trước hết đưa tay xem thử: "Vẫn còn thở."

Lâu Doanh ở gần Tô Yên nhất, cô ta bò lại phía Tô Yên, tảng đá này không lớn, không biết có thể chịu được sức nặng của hai người hay không. Cô ta không dám lên, một tay treo dùi sắt, một tay vươn ra thăm dò hơi thở của Tô Yên.

Bạch Phi Minh hỏi: "Thế nào?"

Lâu Doanh thử vài lần, cũng không thấy có hơi thở, cô ta sốt ruột, mang theo chút xoang mũi: "Còn chưa dò được hơi thở."

 

Lâu Doanh không tin Tô Yên đã chết.

Vạn Nhất ở dưới sườn núi la lớn: "Lâu Doanh, tình hình sao rồi? Có tìm được người không?"

Lâu Doanh đáp: "Tìm được không, chị tôi không còn thở."

Lâu Doanh bởi vì lo lắng sợ hãi, trong giọng nói đã mang theo nức nở.

Người ở dưới sườn núi vừa nghe thấy, sắc mặt đã thay đổi.

Hạ Vũ Mặc gào khóc: "Mẹ, mẹ, hu hu..."

Hạ Phi hai mắt đờ đẫn, không thể tin được, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Kawaii đưa bàn tay nhỏ mập mạp ra lau nước mắt cho Hạ Phi, bản thân cô bé cũng khóc: "Anh Phi đừng khóc, đừng khóc."

Lãnh Phùng vội vàng nói với nhóm lính cứu hỏa: "Mau lên núi, chuẩn bị dây thừng kéo người xuống."

Tô Yên và Lục Cận Phong rơi ở bên cạnh vách núi, trời đang mưa chỉ có thể lên trên mà kéo.

Nhóm lính cứu hỏa nhanh chóng lên núi, mọi người cũng đều đi lên, quăng dây thừng. Tình hình của Tô Yên rất nguy cấp, đều chọn cứu Tô Yên trước.

Lâu Doanh buộc dây thừng vào người Tô Yên, cô ta đang kéo cơ thể Tô Yên, do những người ở trên kéo lên.

Rất nhanh Tô Yên, đã được kéo lên. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trên mặt Tô Yên cũng bị đá hoặc là cành cây rạch vài chỗ, máu tươi đầm đìa, làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

"Mẹ."

"Mẹ."

Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc chạy tới, đau lòng khóc lớn.

Lâu Doanh cởi bỏ dây thừng cho Tô Yên, cô ta nhanh chóng mất hết sức lực, tê liệt ngồi dưới đất, nói với Xa Thành Nghị: "Nhanh, cứu người."

Lâu Doanh đỡ lấy Lâu Doanh, Xa Thành Nghị trước hết thử hơi thở của Tô Yên, quả thật là không dò thấy hơi thở. Anh ta lấy ra từ trong hộp thiết bị nghe thử nhịp tim Tô Yên, mới miễn cưỡng nghe thấy một chút âm thanh tim đập.

 

"Còn có nhịp tim."

Lời này của Xa Thành Nghị không còn nghi ngờ gì nữa, chính là sự an ủi lớn nhất.

Mọi người nhanh tay lẹ chân, Hạ Phi lau nước mắt, giúp đỡ lấy hộp thuốc. Cậu cũng theo Xa Thành Nghị học lâu như vậy, vẫn hiểu rất nhiều phương pháp cấp cứu, có thể làm trợ lý cho Xa Thành Nghị.

Lãnh Phùng bên này cũng phối hợp với Bạch Phi Minh kéo Lục Cận Phong lên. Xa Thành Nghị nói với Hạ Phi: "Nhóc đi kiểm tra cho cha nhóc trước một chút đi."

Tô Yên bên này nguy kịch, Xa Thành Nghị không rời khỏi được.

Advertisement
';
Advertisement