Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lâu Doanh vừa nghe bảo cô ta đến thăm Tô Duy, lập tức bĩu môi: "Chị, còn đi xem anh ta làm gì nữa, nếu như không phải do anh ta phát điên thì hai chúng ta cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này."

"Chị đã hỏi Xa Thành Nghị rồi, anh ta nói Tiểu Duy có chuyển biến tốt, nhưng chị cảm thấy bất an, Tiểu Duy gần đây cũng quá an phận rồi, em đến xem chị mới yên tâm."

Chuyện xảy ra bất thường chắc chắn phải có lí do của nó.

Lâu Doanh vặn các khớp tay nói: "Được thôi, nếu cậu ta còn dám làm trò ma quỷ, em nhất định sẽ đánh cậu ta đến nỗi cha mẹ đều nhìn không ra."

Đối với tình thân, Lâu Doanh rất lạnh nhạt, nhưng ân oán cũng rất rõ ràng.

Chiều hôm đó Lâu Doanh gọi Bạch Phi Minh cùng nhau đến bệnh viện tâm thần.

Tô Yên định nghỉ ngơi, Chu Kiệt lại tới.

Chu Kiệt lịch sự chu đáo, mang theo giỏ hoa quả tới: "Tô Yên, đã khỏe hơn chút nào chưa?"

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu cả Chu quan tâm." Tô Yên mỉm cười, khách khí nói: "Thật ra chân của cậu cả Chu không tiện, không cần tới cũng được."

"Tiện đường thôi." Chu Kiệt nói: "Tôi đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, tiện đường đến thăm cô thôi, tổng giám đốc Lục đâu?"

Lục Cận Phong không có ở trong phòng bệnh, đã đi tiễn bọn Hạ Phi.

"Đi ra ngoài rồi." Tô Yên nửa đùa nửa thật nói: "Người nhà tôi là một cái bình giấm, khi ấy lúc tôi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là cậu cả Chu, đâm ra anh ấy buồn bực không vui mấy ngày liền."

Lục Cận Phong quan tâm tới Tô Yên, Chu Kiệt hiểu rõ, anh ta cũng là một người thông minh, nghe hiểu ý nói của Tô Yên.

Tô Yên hy vọng hai người giữ khoảng cách với nhau, ngay từ đầu cô cũng đã trực tiếp nói rõ, trong chuyện tình cảm cô không bao giờ dây dưa không dứt khoát.

Đây là điều mà Chu Kiệt thích, cũng là điều mà anh ta bất đắc dĩ.

"Tôi hiểu rồi." Khóe miệng Chu Kiệt tỏ ra chua xót: "Tôi còn có việc phải đi trước, cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

Nói xong, Chu Kiệt xoay xe lăn rời đi.

Tô Yên nhìn bóng lưng cô đơn của Chu Kiệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui.

Cô làm vậy có tuyệt tình quá không?

Chu Kiệt trượt xe lăn, lúc đến cổng bệnh viện, gặp Tô Vân đang vội vã đến.

"Anh cả."

Tô Vân có chút lo lắng, chạy qua giúp anh ta đẩy xe lăn.

Sắc mặt Chu Kiệt trầm xuống: "Cô đến bệnh viện làm gì? Còn muốn hiến ân cần với Lục Cận Phong?"

Những chuyện ngu xuẩn thừa nước đục thả câu lúc trước của Tô Vân, Chu Kiệt đều biết hết.

"Anh cả, em hiện tại làm sao có thể để ý đến Lục Cận Phong nữa." Tô Vân lo lắng nói: "Cha đã nói sẽ đưa Ngân Ngân cho nhà họ Sở rồi, anh cả, em chỉ có thể tới nhờ anh thôi, Ngân Ngân chính là mạng của em, không thể giao cho Sở Hướng Nam được, bọn họ cũng sẽ không đối xử tử tế với Ngân Ngân, cha nghe lời anh nhất, anh giúp em có được hay không."

"Đưa Ngân Ngân đi?" Chu Kiệt trước đó thật đúng là không biết chuyện này, anh ta không ở nhà họ Chu, sống một mình ở bên ngoài.

"Ừm, chính miệng cha nói vậy, ông ấy còn nói, đã bàn trước với Sở Hướng Nam rồi, tuần này sẽ mang con bé đi."

"Biết rồi, tôi sẽ về nói chuyện với cha." Chu Kiệt hiểu cha mình, đưa con bé đi, sợ chỉ là cái cớ để mình đạt được lợi ích lớn nhất mà thôi.

Bỏ qua sự ngang bướng cố chấp của Tô Vân, thì bất kể là từ năng lực giao tiếp đến dung mạo của Tô Vân đều rất có lợi cho tập đoàn Chu thị.

"Cám ơn anh cả." Tô Vân rất cảm kích.

Đúng lúc này, Sở Hướng Nam cùng Vạn Linh San đi từ trong bệnh viện ra, Vạn Linh San vừa biết được chuyện mình trúng độc, nên khi nhìn thấy Tô Vân, lập tức liền chĩa mũi nhọn vào Tô Vân.

Vạn Linh San tiến lên, ném một cái tát vào mặt Tô Vân.

Cái tát bất thình lình khiến Tô Vân trở tay không kịp, ôm mặt: "Cô dám đánh tôi?"

"Tôi đánh cô đấy, làm sao." Vạn Linh San nổi giận đùng đùng: "Tô Vân, có phải cô hạ độc tôi không, tâm tư của cô thật đúng là ác độc, bay giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát bắt cô đi, cho cô vào tù."

Cái tát vô duyên vô cớ, lời nói của Vạn Linh San càng vô duyên vô cớ hơn.

Chu Kiệt cũng bị bạt tai bất thình lình này làm cho choáng ngây một chút, bỗng sắc mặt chợt trầm xuống: "Vạn Linh San, cô coi nhà họ Chu tôi là cái gì, người nhà họ Chu tôi há là để cho cô muốn đánh thì đánh sao."

Có Chu Kiệt che chở, hơn nữa Tô Vân cũng không phải là bóng đèn tiết kiệm nhiên liệu, xắn tay áo lên liền tát lại một cái.

"Cô là con điên à, tôi đã đầu độc cô cái gì."

Hai mắt Vạn Linh San trừng lên, so với cái gì cũng to hơn: "Cô đánh tôi?"

"Đánh cô thì đánh cô, làm sao, còn cần chọn ngày chắc?" Tô Vân cũng trừng hai mắt lên, hai mắt trừng lên nhìn cũng không hề yếu thế, khí thế tuyệt đối không thể là cái đầu tiên thua được.

Sở Hướng Nam đứng ở một bên, bên nào cũng không có giúp, càng không lên tiếng, làm cho Vạn Linh San hoài nghi Tô Vân, anh ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vạn Linh San tức giận hét lớn: "Sở Hướng Nam, anh còn đứng đấy làm cái gì, tiện nhân này đánh vợ anh, anh còn không tới hỗ trợ."

Tô Vân cũng hét lên: "Cô là vợ anh ta, tôi còn là vợ cũ của anh ta đây."

Bị điểm danh, Sở Hướng Nam cũng không thể ở một bên xem náo nhiệt, cau mày răn dạy Tô Vân.

"Tô Vân, mau xin lỗi Linh San đi, trước kia cô hãm hại Tô Yên, bất hòa với Tô Yên thì cũng thôi đi, nhiều lắm là đánh lộn cãi nhau, nhưng bây giờ cô hạ độc Linh San, đây là giết người, cô vì tranh giành tình cảm, vì níu kéo tình cảm của tôi, làm sao có thể phát điên đến mức như vậy, cô tự mình đi đầu thú đi, tôi cùng Linh San còn có thể tranh thủ khoan hồng cho cô."

Lời nói của Sở Hướng Nam khiến Tô Vân và Chu Kiệt mù mịt mơ hồ, hạ độc giết người?

Đây không phải trò đùa mà đem ra đùa giỡn.

Chu Kiệt biết đức tính trước kia của Tô Vân, cũng không chắc chắn được Tô Vân có phải thật sự làm như vậy hay không.

Chu Kiệt hỏi: "Tiểu Vân, có phải cô đã làm chuyện này không?"

"Anh cả, em căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, em chưa từng làm gì hết." Tô Vân giải thích, cô ta nhìn Sở Hướng Nam nói: "Nếu tôi vì anh mà hạ độc, chắc đầu óc tôi có bệnh mất rồi, Tô Yên nói rất đúng, trên đời này nhiều đàn ông tốt như vậy, tôi việc gì cứ phải nghĩ đến anh, chứ đừng nói là vì anh mà hạ độc."

Sở Hướng Nam không vui: "Tô Vân, cô còn dám ngụy biện, buổi sáng cô còn mới gọi điện thoại cho tôi đây."

"Được lắm, còn dám giấu tôi quyến rũ chồng tôi, cô là thứ phụ nữ không biết xấu hổ." Vạn Linh San vừa nghe xong, càng tức giận hơn.

"Tôi gọi điện là nói chuyện Ngân Ngân với anh, tôi sớm đã bị Tô Yên mắng cho tỉnh rồi, Sở Hướng Nam, anh thì là cái thá gì, cũng chỉ là loại ăn bám vợ mà thôi, còn là loại hám tài, lúc trước anh đến với tôi là vì  thân phận con riêng nhà họ Chu của tôi, bỏ Tô Yên cưới tôi, hiện tại lại bỏ tôi cưới Vạn Linh San, anh chính là cái loại đàn ông ăn bám vợ."

Lời nói của Tô Vân chọc trúng chỗ đau của Sở Hướng Nam, sắc mặt Sở Hướng Nam trong nháy mắt trở nên đặc biệt khó coi, thẹn quá hóa giận, liền giơ tay muốn đánh Tô Vân.

Chu Kiệt lạnh lùng nói: "Sở Hướng Nam, cậu dám động vào người nhà họ Chu tôi thử xem."

Lời này khiến Sở Hướng Nam thật sự không dám đánh tiếp.

Thế lực nhà họ Chu, nhà họ Sở thật đúng là rất kiêng kỵ, hơn nữa trong lòng Sở Hướng Nam còn có một loại tự ti, chính là tự ti khi làm con riêng, anh ta ẩn nhẫn khắp nơi mới có ngày hôm nay, cũng đã quen với ẩn nhẫn.

Vạn Linh San thấy Sở Hướng Nam sợ hãi, đẩy anh ta ra, dưới cơn phẫn nộ, thốt ra lời nói: "Thật sự là vô dụng, tôi làm sao lại tìm phải kẻ vô tích sự như anh cơ chứ, Tô Vân, anh ta không dám động đến cô, nhưng lão nương đây cũng không sợ cô đâu."

Cái này nhà họ Vạn nhất định là có.

Vạn Linh San nói xong trực tiếp động thủ với Tô Vân, hai người cứ như vậy đánh nhau ở cửa bệnh viện, kéo tóc, kéo váy, cào mặt, hai người đều là người nóng tính, lại không chịu nổi thiệt thòi.

Cuối cùng tất cả đều được đưa vào đồn cảnh sát.

 

Advertisement
';
Advertisement