Tô Yên có trực giác, Hạ Vũ Mặc gặp rắc rối rồi.
Không ngờ cô thực sự đã đoán đúng.
Trong đồn cảnh sát, cảnh sát Lý đi tới nói: "Cô Tô, cô đến rồi."
"Cảnh sát Lý, sao Tiểu Vũ lại ở chỗ này? Có phải nó lại rơi vào tay kẻ xấu hay không?"
"Không phải, chuyện là như thế này, đứa trẻ này mang một cái cài tóc trị giá một trăm vạn đi bán, ông chủ nghi ngờ đồ vật này có nguồn gốc không rõ ràng, cho nên giao người mang đến cục cảnh sát." Cảnh sát Lý nói tiếp: "Đứa trẻ này nói đồ vật này là do cô đưa cho nó, nên chúng tôi mới liên hệ với cô."
Cài tóc?
Cảnh sát Lý lấy cài tóc ra đưa cho cô.
Lúc này Tô Yên mới nhớ ra, đây là cài tóc mà Lục Cận Phong đã tặng, bị Hạ Vũ Mặc mượn gió bẻ măng cầm đi.
Tô Yên nhìn vào mắt Hạ Vũ Mặc, Hạ Vũ Mặc giống như một bé cưng ngoan ngoãn nhận ra lỗi sai, cúi đầu, sắm vai đáng thương nói: "Dì xinh đẹp à, con biết sai rồi."
Bây giờ Tô Yên xem như là nhận thức được, tốc độ nhân sai của Hạ Vũ Mặc ngang ngửa với tốc độ phạm sai lầm của nó.
Trộm đồ không phải là chuyện nhỏ.
Hạ Vũ Mặc vẫn còn nhỏ, tuổi nhỏ mà đã học được thói ăn cắp vặt, miệng đầy lời dối trá, Tô Yên rất lo lắng.
Cô không thể để mặc cuộc đời của đứa bé này bị hủy hoại như vậy.
"Cảnh sát Lý, tôi xin lỗi, cài tóc này thực sự là tôi đưa cho Tiểu Vũ." Tô Yên xin lỗi nói: "Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, đứa trẻ này cũng rất đáng thương, đã gây ra phiền phức cho mọi người rồi."
"Không sao, biết rõ ràng là tốt rồi." Cảnh sát Lý nói: "Đứa trẻ này quả thực đáng thương, không cha không mẹ, chúng tôi chuẩn bị liên hệ với trại mồ côi, mang đứa trẻ sang đó, nó lưu lạc bên ngoài như vậy cũng rất nguy hiểm."
"Con không đi trại mồ côi." Hạ Vũ Mặc vừa nghe nói sẽ cho nó đi trại mồ côi, phản ứng vô cùng lớn, nó mới từ trại mồ côi trốn ra chưa được bao lâu, không cần trở về đó.
Nó còn muốn đi tìm anh trai.
Hạ Vũ Mặc thông minh ôm lấy Tô Yên: "Dì xinh đẹp à, Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, ngoan như vậy, dì nhẫn tâm đưa con đến trại mồ côi sao? Hu hu, dì xinh đẹp không thích Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rất đau lòng, tim như muốn vỡ nát."
Tô Yên: "..."
Đứa nhỏ này, thực sự làm cho người ta dở khóc dở cười.
Hạ Vũ Mặc ôm lấy Tô Yên không chịu buông ra: "Dì xinh đẹp à, dì mang con về đi, chờ con trưởng thành rồi con lấy dì làm vợ, nhất định sẽ đối xử thật tốt với dì."
Tô Yên không nhịn được cười thành tiếng: "Con còn muốn cưới dì? Chờ con lớn rồi, dì đã thành một bà lão."
"Ở trong mắt Tiểu Vũ, dì mãi mãi là người xinh đẹp nhất."
Đứa nhỏ này, miệng ngọt thật đấy.
Hạ Vũ Mặc có vẻ ngoài vô cùng đẹp, đặc biệt là đôi mắt hấp dẫn người khác kia, lại biết nói ngọt, chờ trưởng thành rồi, không biết là mối họa của bao nhiêu cô gái.
Cảnh sát Lý cũng dở khóc dở cười: "Cô Tô, đứa trẻ này rất đặc biệt, thông minh lanh lợi, bộ dạng bên ngoài lại vừa tròn vừa mềm, còn đáng yêu hơn so với mấy ngôi sao nhí trên TV, nếu mà đưa đến trại mồ côi, chắc chắn có rất nhiều người nhận nuôi."
Thật sự muốn đưa Hạ Vũ Mặc đến trại mồ côi?
Tô Yên nhìn ánh mắt trong veo của Hạ Vũ Mặc, sao cô nhẫn tâm được đây?
Tô Yên mềm lòng: "Cảnh sát Lý, hay là trước tiên tôi dẫn nó về nhà vài ngày được không?"
"Cái này..." Cảnh sát Lý có hơi khó xử, nói: "Cô Tô à, nếu làm theo trình tự, việc này không hợp lý, hơn nữa đứa trẻ này cần một hoàn cảnh cuộc sống ổn định, đến tuổi này cũng nên được đi học rồi, nếu cô Tô thật lòng thích đứa trẻ này, hay là cô làm thủ tục nhận nuôi, mang đứa trẻ này về luôn đi."
"Nhận nuôi?" Tô Yên vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ, cô không biết bản thân có làm được hay không.
Hạ Vũ Mặc nghe vậy thì ra sức tự đề cử mình: "Dì xinh đẹp, dì đưa con về nhà đi, con sẽ nghe lời dì, còn có thể làm cho dì vui vẻ, con rất biết cách làm người khác vui đó, đảm bảo dì sẽ cười không biết mệt."
Ánh mắt của Hạ Vũ Mặc viết lên dòng chữ 'Nhanh dẫn con về nhà đi', để cho ai nhìn thấy cũng không thể nhẫn tâm.
Cứ như vậy, Tô Yên cảm thấy mình bị điên rồi, thật sự đi làm thủ tục nhận nuôi.
Đến khi dẫn Hạ Vũ Mặc về nhà rồi, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Trời ạ, thế nhưng cô lại dẫn một đứa trẻ lớn như vậy về nhà.
Hạ Vũ Mặc rất thích chỗ ở của Tô Yên, ấm áp lại thoải mái, nó nhảy lên giường nằm, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn: "Rốt cuộc con cũng có nhà rồi, con rất hạnh phúc." . Truyện Ngôn Tình
Hạ Vũ Mặc cười vô cùng vui vẻ, hai mắt cong cong.
Nhìn thấy Hạ Vũ Mặc vui thành như vậy, tâm trạng của Tô Yên cũng trở nên tốt hơn, bất chợt, đáy lòng dâng lên một sự chua xót.
Mặc dù căn phòng nhỏ như vậy, nhưng Hạ Vũ Mặc lại rất thích, còn gọi nó là nhà, khác với những đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay che chở của cha mẹ, Tiểu Vũ ngay cả một cái nhà cũng không có.
Một ngôi nhà ấm áp, chiếc giường ấm áp, có cha mẹ yêu thương, tất cả những thứ này đều là một loại xa xỉ đối với Tiểu Vũ.
Trong lòng Tô Yên đột nhiên rất khó chịu, hết sức đau lòng.
Nếu đứa con của cô còn sống, có lẽ cũng lớn bằng Hạ Vũ Mặc, cũng thông minh đáng yêu như vậy.
"Tiểu Vũ, con có đói bụng không, dì đi nấu cơm cho con." Tô Yên đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Vũ Mặc, sâu trong lòng giống như có một dòng nước êm dịu chảy qua.
Hạ Vũ Mặc ngồi xuống, trong đôi mắt xinh đẹp kia phát ra ánh sáng gian xảo giống như hồ ly, ôm lấy cổ của Tô Yên, ngọt ngào gọi lớn: "Chị."
Một tiếng chị này làm cho Tô Yên rơi vào ngu ngơ, không biết Hạ Vũ Mặc lại muốn bày trò gì.
Hạ Vũ Mặc ôm cổ Tô Yên, trao cho Tô Yên một ánh mắt quyến rũ không nên có ở trẻ nhỏ: "Sau này em sẽ gọi chị là chị, đợi Tiểu Vũ lớn rồi sẽ lấy chị làm vợ."
"Thằng nhóc thối." Tô Yên dở khóc dở cười: "Được, vậy chị chờ em lớn."
Gọi dì quả thực không tốt cho lắm, gọi chị tuy rằng không được tự nhiên, nhưng nghe cũng không tệ.
"Móc nghoéo đi." Hạ Vũ Mặc vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra: "Móc nghoéo hứa rồi là phải thực hiện, ai thất hứa sẽ biến thành heo con."
"Được." Tô Yên cười móc nghoéo với nó.
Nếu đã mang người về nhà rồi, như vậy tiếp theo cô phải có trách nhiệm trong việc nuôi dạy Hạ Vũ Mặc.
Chăm sóc Hạ Vũ Mặc trong việc ăn uống là chuyện cơ bản, quan trọng nhất là dạy dỗ, phải đưa đứa nhỏ đến trường, cho Tiểu Vũ nhận được sự giáo dục từ trường học.
"Tiểu Vũ, chị dẫn em ra ngoài ăn cơm, sau đó đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt."
"Dạ." Hạ Vũ Mặc nắm lấy tay của Tô Yên, vẻ mặt thâm tình giống như Lương Sơn Bá còn sống nói: "Chị, chị đối xử với em thật tốt, chị yên tâm, sau này em chỉ yêu một người là chị, chỉ lấy một người vợ là chị, sẽ đối xử với chị thật tốt."
Tô Yên có cảm giác bị một đứa trẻ bốn tuổi đùa giỡn.
"Dừng lại." Tô Yên dở khóc dở cười: "Những cái này em học từ đâu vậy, sau này không thể nói những lời buồn nôn như vậy nữa, em còn nhỏ."
Còn nhỏ như vậy mà đã biết cách trêu ghẹo con gái.
Hạ Vũ Mặc một tay giơ lên trời, một tay vuốt ngực: "Chị, những lời Tiểu Vũ nói đều là thật lòng."
"Được rồi, đùa giỡn xong rồi." Tô Yên cười nói: "Đi, đi ra ngoài ăn cơm."
Tô Yên dẫn theo Tiểu Vũ, trước tiên ăn uống no nê, sau đó lại đi cửa hàng mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Hạ Vũ Mặc vẫn luôn vui vẻ suốt buổi đi, đứa nhỏ này vừa nhạy cảm vừa thông minh, có thể cảm nhận được Tô Yên thực sự yêu thích nó.
Nụ cười của Hạ Vũ Mặc rất có sức lan tỏa, tâm trạng của Tô Yên cũng nhờ đó mà vui lên, trực tiếp quăng chuyện Lục Cận Phong trong bệnh viện ra sau đầu.
Ban đêm.
Tô Yên giúp Hạ Vũ Mặc tắm rửa sạch sẽ, trong nhà chỉ có một cái giường, Hạ Vũ Mặc lại nhỏ như vậy, chỉ có thể ngủ cùng nhau.
Trong lòng Hạ Vũ Mặc cực kỳ vui mừng, nhảy vào trong ổ chăn, ôm lấy tay Tô Yên, thỏa mãn rồi nên rất vui vẻ, cả đêm đều cười tủm tỉm: "Chị ơi, trên người chị có mùi thơm quá."
"Tiểu Vũ." Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc hẳn lên, đứa trẻ này động một cái là đùa giỡn cô.
Hạ Vũ Mặc vười hì hì, đột nhiên nghĩ đến cái gì, buồn bã ngồi dậy: "Chị ơi, bây giờ em có giường lớn mềm mại để ngủ, có chị yêu thương, không biết anh trai thế nào rồi, có ăn no mặc ấm hay không, có bị người khác bắt nạt hay không, em nhớ anh trai."
Nói xong, Hạ Vũ Mặc lập tức òa khóc.
Nó thật sự rất nhớ anh trai.
Đây là lần đầu tiên hai anh em bị tách ra.
Tô Yên đau lòng: "Tiểu Vũ, đừng khóc, chị nhất định sẽ giúp em tìm được anh trai."
"Vâng, chị là người tốt nhất trên đời."
Nói xong, Hạ Vũ Mặc chui vào trong lồng ngực Tô Yên nằm.
Tô Yên: "..."
Tô Yên nhất thời xúc động, nhận nuôi Hạ Vũ Mặc, nhưng cô còn phải đi làm, đến ngày thứ hai, cô lập tức cảm thấy khó khăn, không thể nào dẫn Tiểu Vũ tới công ty được, chỉ có thể để ở nhà.
Xem ra cần nhanh chóng tìm một nhà trẻ.
Vài ngày sau đó, Tô Yên gấp rút tìm trường học cho Hạ Vũ Mặc, tan làm, cô dẫn Hạ Vũ Mặc ra ngoài ăn cơm mua đồ này kia, còn đi chơi trò chơi.
Lục Cận Phong ở trong bệnh viện mấy ngày không có tin tức của Tô Yên, tâm trạng có chút không yên.
134
2340