Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)

Lời lẽ chua ngoa của Hạ Phi khiến Vạn Nhất giật khóe môi một cái.

"Haiz, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện tình cảm yêu đương của người lớn đâu. Đợi cậu lớn lên, gặp được một người mà cậu tình nguyện muốn bảo vệ, tới lúc đó tự động sẽ biết thôi." Lúc Vạn Nhất biết được Lục Cận Phong suýt chút đã mất mạng vì bảo vệ Tô Yên, bản thân anh ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Một người đàn ông lại coi tính mạng của một người khác quan trọng hơn cả tính mạng mình.

Rốt cuộc nên gọi là may mắn, hay là bất hạnh đây?

Lục Cận Phong bây giờ đang nằm đó, với tư cách là bạn bè, điều mà Vạn Nhất có thể làm là nói phóng đại bệnh tình của Lục Cận Phong. Nói không chừng, như thế thì có thể khiến hai người kia gương vỡ lại lành.

Hạ Phi quả thật còn quá nhỏ để hiểu mấy thứ này.

Xa Thành Nghị lườm Vạn Nhất một cái: "Đừng có mà dạy hư Hạ Phi, tôi còn phải trông cậy vào nó để kế thừa sự nghiệp của tôi đó. Nó còn nhỏ, yêu đương rách việc."

Vất vả lắm Xa Thành Nghị mới gặp được một người có thiên phú về y khoa như này, chính vì thế mà anh ta một lòng muốn bồi dưỡng Hạ Phi trở thành người nối nghiệp của mình. Cho nên, dĩ nhiên không thể để cho Vạn Nhất phá hoại.

"Xa Thành Nghị, cậu như vậy là ích kỷ lắm đó. Không thể chỉ vì cậu muốn tìm người nối nghiệp mà bắt Hạ Phi của chúng ta cô đơn cả đời chứ." Vạn Nhất kéo Hạ Phi qua, nói: "Hạ Phi, nhóc đừng có nghe lời cậu ta nói."

"Haiz." Hạ Phi lắc đầu, giở giọng điệu như ông cụ non mà nói: "Tôi mới bốn tuổi rưỡi thôi, hai anh nói chuyện tìm bạn gái với tôi có thích hợp không hả?"

Vạn Nhất cười gượng, nhìn về phía Xa Thành Nghị ở kia hỏi lại: "Thích hợp không?"


Xa Thành Nghị hừ một tiếng, lạnh mặt lại.

Vạn Nhất hợp tác cười nói: "Hình như quả thật là không thích hợp lắm."

"Tôi tới thăm đại ca Lục đây."

Hạ Phi hiện tại đang là thành viên của Ám Dạ, vì thiên phú rất cao nên cho dù là Xa Thành Nghị hay là ông Tiết cũng đều có ý muốn nuôi dưỡng cậu bé trở thành người nối nghiệp.

Trong lòng Hạ Phi, Lục Cận Phong là lãnh đạo của Ám Dạ, cũng là người duy nhất cậu bé nể trọng và muốn vượt qua nhất.

Sau vài tiếng, Lục Cận Phong đã tỉnh lại rồi.

Người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt là Hạ Phi.

Hạ Phi nhỏ bé bận bịu trong phòng bệnh. Nhìn thấy Lục Cận Phong đã tỉnh, nó lại rót một ly nước mang tới: "Thầy Xa có nói rồi, sau khi tỉnh lại thì uống miếng nước."

Mặc dù cách làm việc của Hạ Phi rất chín chắn, rất giống một người lớn tí hon. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn là trẻ con, lúc được cậu bé nhỏ xíu này mang nước đưa tới, trong lòng Lục Cận Phong lại có cảm giác mềm nhũn không nói được thành lời.

Anh uống nước xong, môi vẫn còn khô nứt. Hạ Phi lại lấy bông tai đã thấm nước lau nhẹ lên môi cho anh.

"Xem ra em đã thích nghi với nơi này rồi." Lục Cận Phong nhìn Hạ Phi nói: "Tôi đã cho người đi tìm cha mẹ của của em."

Trước đó Lục Cận Phong có hứa với Hạ Phi sẽ giúp cậu bé tìm cha mẹ, Hạ Phi lại không nghĩ anh sẽ thực sự đi tìm.

Nó nhìn anh, buông lỏng tay xuống, nói: "Cám ơn đại ca Lục."

"Trông em không vui lắm?"

Phản ứng của Hạ Phi rất bình thản.

Cậu bé nhìn Lục Cận Phong, nói: "Từ lúc mới vừa chào đời tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy cha mẹ của mình, cũng không có người nhà. Cho nên cũng không có thứ gì gọi là vui hay buồn."

Lời lẽ thành thục nhưng giọng điệu lại non nớt được phát ra từ một đứa trẻ, chuyện này khiến lòng của Lục Cận Phong đột nhiên cảm thấy chua xót.

Loại cảm giác đau xót từ tận đáy lòng, khiến anh thật bỗng muốn ôm lấy Hạ Phi vào lòng.

Cuối cùng lại chỉ là đưa tay sờ đầu cậu bé, nói: "Sau này, nơi đây chính là nhà của em, tôi chính là người nhà của em."

Hạ Phi cười cười: "Cám ơn đại ca Lục."

Lục Cận Phong nhoẻn miệng cười: "Hạ Phi, bảo Vạn Nhất tới đây."

"Anh muốn hỏi thăm tình hình của chị Tô kia chứ gì, chị ấy không sao cả." Hạ Phi như nhìn thấu được Lục Cận Phong, nó ngồi trên ghế thở dài: "Haiz, đại ca Lục, trên đời này thiếu gì cỏ thơm, anh hà tất cứ phải đơn phương yêu mến một cành hoa như vậy."

Lục Cận Phong: "..."

Phàm là dạy dỗ con quá mức thông minh thì người thiệt thòi cuối cùng chính là bản thân mình, Hạ Phi hiện tại lại còn nói mấy câu triết lý như này để "lên lớp" anh nữa chứ.

"Em còn nhỏ."

Hạ Phi bĩu môi, hành động này nhìn giống hệt với Hạ Vũ Mặc. Lục Cận Phong một thoáng ngây ngốc khi nhìn thấy được hình ảnh của Hạ Vũ Mặc xuất hiện trước mặt mình.

Đứa bé đó, còn giảo hoạt hơn cả cáo.

Hạ Phi thì thiên về kiểu trưởng thành hơn một chút, đôi khi cũng sẽ vẫn có khía cạnh của một đứa trẻ con.

Nói tới Hạ Vũ Mặc, Lục Cận Phong cảm thấy đứa trẻ đó cũng là thiên phú bẩm sinh. Nếu như cố gắng dạy dỗ, nhất định sẽ trở thành một người có khả năng ngoại giao rất tốt.

Ám Dạ đang cần một người như vậy.

Đứa bé kia lanh lợi, đáng tiếc là Tô Yên đã nhận nuôi rồi, anh cũng không thể dụ dỗ tới Ám Dạ được.

Hạ Phi đứng lên, nhún vai nói: "Tôi còn phải đi huấn luyện nữa, đại ca Lục, chúc anh may mắn."

Lục Cận Phong: "..."

Giọng điệu khinh khỉnh như này, thật sự rất khiến người ta khó chịu nha.

Vạn Nhất nghe Lục Cận Phong đã tỉnh, lập tức vội vàng chạy qua.

"Đại ca, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em còn tưởng cả đời này không được nhìn thấy anh nữa." Vạn Nhất rất kích động, nhìn biểu cảm lại lố vô cùng.

"Không chết được đâu." Lục Cận Phong tối sầm mặt: "Đều là cậu trù ẻo đó."

"Đại ca, chuyện này cũng không thể trách em được, ai biết lại xảy ra tai nạn xe hơi chứ." Vạn Nhất khẽ nói.

Lục Cận Phong nhớ tới tình cảnh lúc đó. Tô Yên lái xe của công ty, mà xe của công ty đều được kiểm tra đúng thời hạn, làm sao có thể có chuyện thắng không ăn được?

"Chuyện xe thắng không ăn, cậu đi điều tra giúp tôi thử xem thế nào."

Vạn Nhất lập tức nghiêm túc trở lại: "Đại ca, anh nghi ngờ đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn?"

"Điều tra thì biết thôi." Lục Cận Phong cũng không dám khẳng định.

Nhưng mà nếu đúng là có người làm, người lái lại là Tô Yên, có người nhắm vào cô, anh nhất định không thể nào bỏ qua được.

"Được." Vạn Nhất nói: "Đúng rồi đại ca, bác gái với ông nội Lục có gọi điện tới, bọn họ muốn tới thăm anh."

"Không cần, động thái quá lớn sẽ khiến cha con Lục Gia Hành kia sẽ nghi ngờ."

Vạn Nhất nói: "Em đã cho người đi theo dõi hai cha con đó rồi, bọn họ đúng là có hỏi thăm nhưng cũng không có động thái gì quá lớn."

Lục Cận Phong nói một câu đầy ẩn ý: "Nhà họ Lục bây giờ, cũng đã rối ren lắm rồi."

"Đại ca, anh muốn thu lưới rồi?" Vạn Nhất nghĩ tới một chuyện, nói: "Đại ca, em thấy trước hết anh nên nghĩ cách làm sao qua được cửa ải của cô Tô kia đi, cô ấy có lẽ đã đoán được thân phận của anh rồi."

Lúc đó tình hình của Lục Cận Phong rất nguy kịch, ông cụ Lục và Trần Tố Anh đều rất lo lắng nên đã cùng tới nơi đón anh. Trước cửa bệnh viện lúc đó dàn trận hùng hổ như vậy, Tô Yên nhất định đã đoán được rồi.

"Không sao." Lục Cận Phong ngoài miệng nói nhẹ tênh, nhưng mà trong lòng lại không dám đối mặt với Tô Yên.

Hạ Phi đang luyện môn xạ kích trong phòng huấn luyện, ông Tiết lúc này đi vào.

"Hạ Phi à, nghỉ ngơi chút đi." Ông Tiết vẫy tay gọi.

Hạ Phi chỉ bình thản nhìn một cái, sau đó tiếp tục luyện tập. Lúc bắn xong hết đạn trong tay mới đi tới.

"Ông Tiết, có chuyện gì?"

Khắp vầng trán của Hạ Phi đều đổ mồ hôi, lúc vừa tới trên đảo, cậu bé gầy guộc như khỉ khô. Trải qua mấy tháng huấn luyện đã có da có thịt rồi, cũng đã cứng cáp lên không ít.

"Không phải trước đó con nói luôn muốn tìm em trai sao, lần này hay là nói với đại ca Lục đi?"

"Không cần." Hạ Phi rất muốn tìm em trai của mình, nhưng cậu bé lại không muốn dắt em trai lên đảo bèn nói: "Sau này con sẽ tự mình đi tìm."

Nơi đây huấn luyện rất khắc nghiệt, một mình cậu bé chịu khổ là đủ rồi. Chờ sau này lớn lên, trở nên mạnh mẽ thì sẽ có thể bảo vệ được cho em trai.


Nếu như bây giờ mà tìm thấy em trai, ông Tiết nhất định sẽ mang em trai lên đảo.


Ông Tiết thật đúng là có ý định này.


Hạ Phi là một cậu nhóc thông minh hơn người, nếu như có một em trai ruột vậy thì thằng bé kia nhất định cũng không phải dạng vừa.


Nhận thấy mầm non trên đảo không có ai dùng được, ông Tiết lại nghĩ ngợi nhiều cách để lừa gạt, à không... Phải là nghĩ ngợi nhiều cách để tìm kiếm mấy đứa nhóc thiên phú.

Advertisement
';
Advertisement