Long thần tại đô - Diệp Phàm – Truyện full tác giả: Tuyết Bay Tháng Tám

“Ý gì chứ?” Nghe lão già luộm thuộm nói, Mộ Dung Mộng Dao bất giác nhíu mày lại.

Cô ta là người phụ nữ thông minh.

Nghĩ một lát liền phản ứng lại ngay.

Bây giờ cơ thể cô ta không thể cử động, không phải do thủ đoạn của lão già luộm thuộm mà do Diệp Phàm giở trò.

Điều này khiến Mộ Dung Mộng Dao có chút kinh ngạc.

Diệp Phàm không phải bị cô mê hoặc rồi sao.

Sao đột nhiên lại giở trò với cô, khiến cô đứng ở đây không thể cử động được.

Đợi Mộ Dung Mộng Dao phản ứng lại, lúc ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, muốn hỏi anh lý do.

Nhưng phát hiện, bóng dáng Diệp Phàm đã biến mất ở con đường phía trước, điều này khiến cô ta sững sờ một lúc lâu, rồi mới tức giận gào lên: “Diệp Phàm, anh, anh dám chơi tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá.”


“Này cô, tôi có lòng tốt khuyên cô, cô không đụng vào cậu nhóc lúc nãy được đâu.” Lão già luộm thuộm bâng quơ nhắc nhở Mộ Dung Mộng Dao một câu, sau đó ông ta im lặng, không nói gì nữa.

Mộ Dung Mộng Dao đứng như một pho tượng trước gian hàng của lão già luộm thuộm, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt, điều này thực sự rất xấu hổ.

Đúng như Mộ Dung Mộng Dao đoán, quả thực Diệp Phàm đã giở trò trên người cô ta, vì thế cô ta mới không cử động được.

Mộ Dung Mộng Dao chỉ là người bình thường mà thôi, vì thế, đối với Diệp Phàm mà nói, muốn làm cho cô ta không cử động được là một chuyện rất đơn giản.

Điều quan trọng là, Mộ Dung Mộng Dao chỉ là một người bình thường mà thôi.

Diệp Phàm bỏ mặc Mộ Dung Mộng Dao, liền đi đến nơi mua bán tin tức của Âm phủ Tương Nam, anh muốn mua một vài tin tức và tình báo.

Diệp Phàm biết rõ tổ chức hắc ám giống như ở Âm phủ Tương Nam, anh nhanh chóng có được tất cả tin tức và tư liệu cần thiết, sau đó anh đi đến Thiên Lâu, một trong năm cơ quan quan trọng ở Âm phủ Tương Nam.

Theo thông tin mà Diệp Phàm vừa điều tra được, trong Âm phủ Tương Nam có năm cơ quan quan trọng.

Có thể nói, năm cơ quan này đang khống chế tất cả hoạt động ở Âm phủ Tương Nam, mà năm cơ quan lớn này chính là là Tôn, Thiên, Địa, Sư, Lão.

Tôn trong đó là chỉ Minh Tôn.

Minh Tôn chịu trách nhiệm về hình pháp, bất cứ ai vi phạm quy định trong Âm phủ Tương Nam đều chịu sự chừng phạt của tổ chức cho Minh Tôn phụ trách.



Còn Thiên là Thiên Lâu, chủ yếu làm nghiệp vụ sát thủ trong Âm phủ Tương Nam, chủ nhân của Thiên Lâu là Thiên chủ.

Diệp Phàm đến Thiên Lâu, là muốn dùng tiền thuê Thiên Lâu giúp anh giết một người.

Vị trí của Thiên Lâu nằm ở phía đông của Âm phủ Tương Nam, là một tòa nhà gỗ hơn mười tầng.

Quy định của Thiên Lâu rất đơn giản, sắp xếp bạn vào các tầng khác nhau dựa theo số tiền mà bạn có thể trả.

Giá tiền càng cao, có thể lên tầng càng cao, sát thủ thuê được cũng càng lợi hại.

Diệp Phàm liếc nhìn bảng giá bên trên cổng chính của Thiên Lâu, phát hiện muốn vào tầng cao nhất ít nhất cần một trăm tỷ.

“Xin hỏi anh định trả bao nhiêu tiền?” Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước đến, cô mặc bộ sườn xám may rất tinh tế.

Diệp Phàm liếc nhìn cô gái, bình thản nói: “Một trăm tỷ.”

“Một……” Cô gái đang định mở miệng, bỗng nhiên sững sờ một lúc, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, tầm mười mấy giây sau mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, hoang mang hỏi Diệp Phàm: “Vị tiên sinh này, anh, anh muốn trả một trăm tỷ?”

“Ừm!” Diệp Phàm gật đầu, nói: “Hai trăm tỷ, ba trăm tỷ cũng không thành vấn đề, quan trọng phải xem năng lực phục vụ của các cô!”

“……”

Cô gái hoàn toàn mơ hồ.

Mặc dù cô làm việc ở Thiên Lâu trong Âm phủ Tương Nam, chứng minh cô không tầm thường, bất kể là kiến thức hay là năng lực bản thân.

Nhưng cho dù như thế, cô vẫn bị sự giàu có của Diệp Phàm làm cho khiếp sợ.

Phải biết là, có thể đến Âm phủ Tương Nam đều là nhân vật lớn có tiền có quyền, nhưng cho dù là họ cũng không thể dễ dàng vung một trăm tỷ để thuê sát thủ.

Ít nhất, trong hồ sơ ghi chép lịch sử của cả Âm phủ Tương Nam, từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện người như này.

Ghi chép cao nhất mới có ba mươi tỷ mà thôi.

Phải biết là, một trăm tỷ là khái niệm gì? Gần như có thể thành lập được một đội quân.

“Tiên……à không, quý……quý khách, mời đi bên này, bây giờ tôi sẽ dẫn anh lên tầng mười ba.” Cô gái lắp bắp nói, vội vàng mời Diệp Phàm lên tầng cao nhất của Thiên Lâu.



“Ừm!”

Diệp Phàm rất bình thản, gật đầu một cái.

Dưới sự chỉ dẫn của cô gái, Diệp Phàm đi thang máy đặc biệt, đến tầng mười ba của Thiên Lâu, cũng là tầng cao nhất ở đây.

Tầng cao nhất của Thiên Lâu, một căn phòng vô cùng rộng, bốn mặt thông gió, trong phòng bày biện vô vàn hoa cỏ.

Ở giữa căn phòng đặt bàn uống trà nhỏ được chạm khắc bằng linh mộc, một người phụ nữ đang ngồi ở đó, pha trà, vừa đọc sách vừa thưởng thức.

Phía trên giá sách bên cạnh bàn trà đặt một đống tiểu thuyết ngôn tình mạng thịnh hành nhất hiện nay.

Người phụ nữ đọc rất say mê.

Mặc dù nhìn người phụ nữ trông có vẻ như thiếu nữ hai mươi tám, nhưng Diệp Phàm có thể cảm nhận được, cô ta không dừng lại ở độ tuổi này, cô ta rõ ràng là một người tu hành, hơn nữa, thực lực rất mạnh, đã đạt đến cảnh giới trẻ mãi không già.

Cho dù đang ngồi, nhưng không thể nào che giấu đi thân hình hoàn hảo của cô, khúc nào ra khúc đấy, xinh đẹp quyến rũ.

Người phụ nữ đeo mặt nạ màu vàng, chiếc mặt nạ này che từ phần mũi trở lên, trừ đôi mắt xinh đẹp quyến rũ.

Trên chiếc mặt nạ màu vàng có chạm khắc hình ảnh hoa mai màu máu đang rơi.

Phía dưới chiếc mặt nạ, là một đôi môi đỏ mọng, quyến rũ chết người!

Đây tuyệt đối là người phụ nữ quốc sắc thiên hương.

Diệp Phàm đi theo nữ phục vụ đến tầng thứ mười ba, nhìn thấy người phụ nữ quốc sắc thiên hương đó, dường như quá say mê đọc cuốn tiểu huyết ngôn tình mạng trong tay, cô ta không hề phát hiện Diệp Phàm và nữ phục vụ đến.

“Hihi……”

Hình như người phụ nữ đọc đến đến đoạn buồn cười, cô ta liền cười khúc khích.


Cũng đúng lúc này, cô ta phát hiện ra Diệp Phàm và nữ phục vụ.


“Hả?” Sau khi phát hiện Diệp Phàm và nữ phục vụ, cô liền bỏ cuốn tiểu thuyết ngôn tình mạng xuống, hơi thở lạnh lùng lập tức tỏa ra từ người cô, trong phút chốc khiến nhiệt độ tầng mười ba có cảm giác hạ xuống vài độ, cô quay đầu, đôi mắt xinh đẹp dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng nhìn nữ phục vụ, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại dẫn người này đến đây?”


“Dạ……” Khuôn mặt nữ phục vụ biến sắc, có cảm giác như rơi vào hầm băng, cô run rẩy nói với người phụ nữ: “Thiên……thiên chủ……người này ra giá một trăm tỷ, vì thế tôi mới dẫn anh ta đến đây, làm phiền đến thiên chủ, là……thuộc hạ sai rồi, hy vọng thiên chủ tha cho thuộc hạ lần này!”


“Một trăm tỷ?” Sau khi nghe nữ phục vụ nói, người phụ nữ kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, hỏi anh: “Nói đi, anh ra giá một trăm tỷ, muốn giết ai?”

Advertisement
';
Advertisement