Mà lần giao đấu thứ ba, sau khi đang có hiểu biết bước đầu về thực lực của Dương Hạo, Tạ Anh Quân không còn xem thường y nữa, hắn sử dụng móng vuốt chèn ép thế tấn công bức người của Dương Hạo, lấy lại chút thể diện nhưng lại thua “Rung Tự Quyết” của Dương Hạo.  

 

“Sao có thể? Sao thực lực của Dương Hạo lại vượt xa ta nhiều như thế? Ta cũng từng đấu với tu vi của con cháu của thế lực Vương Thành như hắn là Dương Thanh Thanh và Dương Kỳ nhưng lại thấy thực lực của họ rất bình thường, rốt cuộc hắn đã có cơ may gì mà tu vi lại có thể mạnh đến mức này, có thể dễ dàng áp chế ta, tại sao lại thế?”, Tạ Anh Quân cực kỳ khó hiểu, Thu Nhi ở một bên lại rất vui mừng.  

 

Rõ ràng cô ta vẫn còn giữ lại ký ức của thế giới Minh Vương, lúc này dường như mất trí nhớ hô vang thắng lợi của Dương Hạo như thiếu nữ chớm yêu.  

 

Dương Hạo quay đầu lại nhìn cô ta, thấy đôi mắt long lanh của Thu Nhi hiện lên vẻ vui mừng không kìm chế được, không hề giả dối chút nào, y không khỏi cảm thấy kỳ lạ.  

 

Cao Minh Thu và Thu Nhi không phải là nhân vật hàng đầu cấp cao đến từ thế giới Minh Vương sao? Mặc dù bây giờ cảnh giới của họ đang được tu luyện trở lại nhưng kiến thức và kinh nghiệm lại không hề bị mất đi, tại sao Thu Nhi lại chúc mừng ta, trong mắt cô ta chút tiến bộ này của ta có là gì?  

 

Lẽ nào Thu Nhi sẽ xem trọng một người bình thường có địa vị thấp thật sao? Dương Hạo lắc đầu đánh bay suy nghĩ không mấy thực tế này.  

 

Sao có thể? Thu Nhi là nhân vật hàng đầu đến từ thế giới Minh Vương, ta có tư cách gì được cô ta xem trọng, tình cảm của cô ta dành cho ta đa phần là ký ức ở thế giới Minh Vương khá ít dẫn đến, một khi ký ức khôi phục, tu vi đột phá, có thể nhớ được tên của ta đã là tốt lắm rồi, mà ta lại ở đây nghĩ lung tung.  

 

Trong mắt Dương Hạo, mình, Cao Minh Thu và Thu Nhi là người của hai thế giới, người ta chỉ vì muốn đột phá Bình Cảnh mới đến thế giới Phong Vũ, sau khi hoàn thành mục tiêu được tu luyện trở lại thì đi khỏi đây.  

 

Cho dù có một ngày mình cũng sẽ đến thế giới Minh Vương nhưng sự cách biệt về thân phận quyết định mình và Thu Nhi sẽ không có kết quả gì.   

 

“Tạ Anh Quân, vừa rồi ngươi nói sao?”, Thu Nhi đâu hề biết Dương Hạo sẽ nghĩ phức tạp như vậy, cô ta nói: “Chẳng phải ngươi nói sẽ giết được Dương Hạo trong ba chiêu sao? Bây giờ đã qua ba chiêu mà ngươi không chỉ chưa hoàn thành mục tiêu, còn thất bại trong tay Dương Hạo, ngươi còn khoác lác cái gì?”  

 

Tạ Anh Quân vốn dĩ không muốn so đo thêm với Dương Hạo, hắn vốn dĩ là một người thận trọng, mặc dù cực kỳ hận Dương Hạo nhưng hắn vẫn không dám đánh tiếp trong tình trạng không biết được thực lực của Dương Hạo, trong lòng Tạ Anh Quân, vị trí của Dương Hạo đã có thể so sánh với Đại Đế.  

 

Mình là Tam Giáp của Thiên Quân viên mãn, tương đương với Bán Đế, mà thực lực của Dương Hạo lại mạnh hơn mình nhiều, dĩ nhiên có thể so được với Đại Đế. Nhưng điều khiến Tạ Anh Quân cảm thấy buồn bực là trước đó Dương Hạo không có danh tiếng gì, sao lại thay đổi một cách đột ngột như thế, nâng cao thực lực đến mức kinh thiên động địa như vậy?  

Rốt cuộc Dương Hạo học được từ đâu, không chừng tên này đột nhiên gặp may?  

 

Nhưng sau khi giao đấu ba chiêu với y, Tạ Anh Quân cũng không muốn rước thêm rắc rối, đối thủ mà mình không rõ thực lực là người khó đối phó nhất, muốn đánh cũng nên đợi sau khi biết rõ mọi thứ về tên này rồi tìm cơ hội trả thù cũng không muộn.   

 

Nhưng không để hắn kịp nói vài câu, Thu Nhi đã giục đối phương ra trận giúp Dương Hạo. Nếu là Dương Hạo nói thì Tạ Anh Quân còn có thể kiềm chế cơn giận, nhưng mấy câu của Thu Nhi lại châm lửa cho cơn giận của Tạ Anh Quân.  

 

Advertisement
';
Advertisement