Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Tiểu tử, ngươi chắc không phải là đứa vô danh tiểu tốt, để ta đoán xem, là Dương Hạo đó, đúng không?”, Tống Tử Uyên lạnh lùng nói.  

 

Nở nụ cười nhẹ, Dương Hạo nói: "Xem ra ngươi cũng biết ta. Nhưng chỉ dựa vào mồm mép thì đâu đánh bại được ta, nào, làm một trận sinh tử đi!"  

 

Dương Hạo nói xong, tinh thần chiến đấu lại bùng lên. Trên người của cậu không chỉ có ma ý, mà còn có kiếm ý kinh người. Mỗi ngày cậu đều luyện kiếm, trên người cậu đương nhiên sẽ mang theo nhuệ khí của kiếm rồi.  

 

“Là ngươi cố ý tìm đường chết đấy!”, Tống Tử Uyên cười khẩy, sau đó chậm rãi giơ tay nói: “Ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch cảnh giới không thể lấy chút sức lực là có thể bù đắp lại được”.  

 

“Bùm!”, một âm thanh bùng nổ xuất hiện trong không khí. Ánh kiếm màu vàng kim rơi về phía của Dương Hạo nhanh như chớp.  

 

“Kiếm tứ!”, Dương Hạo cảm nhận được khí tức mạnh mẽ và không ngần ngại trưng ra Kiếm tứ của Huyết Luyện Cửu Kiếm.  

 

“Bang!”, lưỡi kiếm va chạm với kiếm quang, tia lửa bắn ra tứ phía, cây cối xung quanh xuất hiện từng vết thương.  

 

Sắc mặt Dương Hạo tái nhợt, lui về phía sau mấy bước. Linh khí của cảnh giới Kim Linh quả là đáng gờm, cao hơn nhiều so với cảnh giới Ngân Linh của cậu. Hơn nữa cậu cũng mới ở cảnh giới Ngân Linh bước ba, nếu đạt tới bước thứ tư thì có thể sẽ tốt hơn chút.  

 

"Hừ! Xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu?”, Tống Tử Uyên chế nhạo, sau đó lao về phía trước, một lần nữa phóng ra một đạo kiếm quang màu vàng kim về phía Dương Hạo.  

 

Ánh kiếm này tàn bạo hơn cái trước, tốc độ và linh khí của nó cũng ghê gớm hơn.  

 

“Bùm!”, lần này, Dương Hạo trực tiếp bị đánh bay, thân hình rơi xuống cách đó hơn mười mét, bước chân kéo trên mặt đất một vết dài.  

 

Phun ra một vết máu, lục phủ ngũ tạng đã có chút nội thương. Tuy nhiên, lúc này sức chiến đấu và tinh thần chiến đấu của cậu vẫn không hề suy giảm.  

 

Trong huyết mạch, có một luồng lực lượng cuồng bạo dường như muốn thoát ra khỏi lồng. Nó vùng vẫy và kích động liên tục, nhưng dường như một lớp xiềng xích vẫn khóa chặt nó, ngăn nó lao ra ngoài.  

 

“Lại đi!”, Dương Hạo gầm lên, trực tiếp vung Hỏa Nha Kiếm lên: “Kiếm ngũ!  

 

“Bùm!”, một đạo kiếm quang khác bay qua, thân thể của cậu lại bị đánh bay. Trước mặt Tống Tử Uyên, cậu quả thực yếu đi rất nhiều.  

 

Tu giả ở cảnh giới Kim Linh, đúng là một trời một vực với cảnh giới Ngân Linh bước bốn.  

 

“Phế vật!”, Tống Tử Uyên nhìn Dương Hạo bay ra, tay khẽ động, sau đó kiếm quang màu vàng lần nữa xuất hiện.  

 

“Bùm!”, trong vài nhịp thở, Dương Hạo đã bị tấn công hàng chục lần. Lần nào cũng bị đánh bay ngược lại, trông vô cùng chật vật.  

 

Khoé miệng có vết máu, và lồng ngực đã nhuộm đỏ. Nhưng lúc này, trong mắt cậu vẫn có một luồng sát ý chiến đấu đáng sợ dâng lên. Niềm tin bất khuất và tinh thần chiến đấu quật cường dường như đang hừng hực như thiêu đốt.  

 

“Tên này dai thật đấy, chết tiệt”, Tống Tử Uyên nhìn chằm chằm Dương Hạo, hắn rõ ràng cảm giác được những người trước chỉ cần một đòn là sẽ ngã xuống, nhưng tên này đã bị đánh mấy chục lần rồi thế mà vẫn còn đứng vững.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement