“Đúng vậy, Tiểu Hải là linh khí của chiến hạm Trấn Linh!”, Phù Kình và những người khác không khỏi chợt nhận ra, giờ bọn họ mới nghĩ đến vấn đề then chốt đó, bởi vì Tiểu Hải luôn ở trong phủ của nhà họ Dương, mọi người đều đã quen với nó, đối xử với giống như một cậu bé bình thường, chỉ đơn giản là quên mất một thứ rất quan trọng, trên thực tế, Tiểu Hải là một linh khí, linh khí rất ít khi mất mạng, chỉ bị thương thôi.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là dựa vào trận pháp để chống lại sự tấn công của đối phương. Đây là điều quan trọng nhất, rút lui!”, Dương Cuồng Nhân trầm giọng ra lệnh.
Đoạn Hồn rất ngạc nhiên khi thấy Dương Cuồng Nhân và những người khác đã lặng lẽ rút lui, ông ta rất ngạc nhiên. Mặc dù không quen gì với Dương Cuồng Nhân, nhưng xét từ giọng điệu và lời nói của Dương Cuồng Nhân, Dương Cuồng Nhân là kiểu người khá nghĩa khí, thế mà khi giao đấu thì lại chạy trốn, chẳng lẽ ông ta nhìn nhầm rồi sao?
Ánh mắt của ông ta không khỏi nhìn về phía Tiểu Hải, nhưng thấy Tiểu Hải không phải người thường, dường như ai cũng không thể để lại thương tích gì khi tấn công nó, nhưng sự tấn công của Tiểu Hải đã khiến tất cả Thiên Quân phải kêu than, mặc dù là Thiên Quân ngũ trọng, cũng là Thiên Quân cấp cao rồi đó, vậy mà vẫn không tiêu diệt được Tiểu Hải, lại bị Tiểu Hải hạ gục, lùi lại hết lần này tới lần khác.
“Chẳng lẽ nó không phải là người sao, nếu không làm sao giải thích được sự phòng ngự bạo ngược như vậy?”, ánh mắt Đoạn Hồn không khỏi thay đổi, vội la lên: “Dừng lại cho ta!”
Nghe thấy tiếng hét giận dữ của Đoạn Hồn, tất cả mọi người nhanh chóng rút lui, Thiên Quân ngũ trọng ban đầu đã dần dần bị đuối bởi sự tấn công như vũ bão của Tiểu Hải, bây giờ cuối cùng họ cũng nhận được lệnh của Đoạn Hồn, liền nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Đoạn Hồn.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng sẽ bị Đoạn Hồn mắng một hồi, sắc mặt không khỏi cảm thấy xấu hổ, dù sao mấy chục Thiên Quân ngũ trọng này mặc dù không sử dụng bất kỳ trận pháp nào, nhưng dù sao bọn họ cũng phối hợp ăn ý nhiều năm, thế mà giờ không hạ được một thằng nhóc hơn mười tuổi, đúng là mất mặt.
Nhưng những lời mắng mỏ trong dự liệu đã không xảy ra, Đoạn Hồn mặc kệ họ, ảm đạm nhìn Tiểu Hải, người đang nhởn nhơ, trầm giọng hét lên: “Tiểu tử, ngươi là ai, có phải người không?”
“Đúng là thất vọng, huy động cả một đống nhân lực đến gọi là để báo thù, hóa ra là một đám ăn hại”, Tiểu Hải cười nói: “Chẳng lẽ các ngươi chính là lũ bất tài trong truyền thuyết đấy à?”
Những Thiên Quân ngũ trọng đó cúi đầu xấu hổ, những Thiên Quân lục trọng bên cạnh dường như trên mặt cũng có chút ửng đỏ.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Thiên Quân lục trọng cảm thấy tự tin khi đối phó với Tiểu Hải, bọn họ đã lao lên từ lâu rồi, chẳng thờ ơ thế làm gì, như thể trừ khi Đoạn Hồn ra lệnh họ mới xông lên chứ họ không hề có tự tin lao ra chém giết.
Nhìn tên nhãi này đã khiến U Vân Nhi xấu mặt lúc trước, rồi từ đó cũng khiến Đôn Cường bị bất lợi. Đều ở cùng một cảnh giới, xét về sức mạnh thì họ không mạnh bằng U Vân Nhi và Đôn Cường, vì vậy, họ cảm thấy rằng cậu nhóc này tuy còn nhỏ nhưng không dễ đối phó.
Vì cả U Vân Nhi và Đôn Cường đều đã phải gánh chịu hậu quả dưới bàn tay của đứa trẻ này, nên khá chắc là bản thân cũng không được, thôi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!