Hiện tại, điện Thiên Nhất không còn xuất hiện Đại Đế, vì vậy nên che giấu tài năng, không nên dựa vào thế lực khác trong phạm vi Đại Đế, mà nên chú ý nhiều hơn đến quan hệ với các thế lực khác, không nên quá kiêu ngạo, nhưng vấn đề hiện nay là ngày càng nhiều đệ tử trẻ tuổi chỉ biết đến mình, không quan tâm đến người khác. Thậm chí sau khi Văn Thương chết, bọn họ còn không ý thức được sự thật rằng Văn Thương tự tìm đường chết.   

 

Cả điện Thiên Nhất ngập tràn trong thù hận. Văn Thương chết thì nâng đỡ Văn Tĩnh, không đi tìm nguyên nhân cái chết thật sự của Văn Thương. Ngược lại còn muốn dạy dỗ cho Dương Hạo một trận, làm vậy thật sự tốt cho tương lai của điện Thiên Nhất sao?  

 

Tóm lại, Ngô Giác thấy vậy không đúng, nhưng ông ta không thể đại diện cho cả điện Thiên Nhất.  

 

Bây giờ nhìn thấy thái độ của Tư Mã Băng, ông ta chỉ thở dài, không nói gì nhiều.  

 

Tiêu Tâm và Hàn Băng vốn có ấn tượng không tốt với Văn Tĩnh, thấy giọng điệu khiêu khích của hắn, đương nhiên sẽ không khách khí.  

 

“Văn Tĩnh, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, mau gọi người đứng sau ngươi tới đây”, Tiêu Tâm là chưởng giáo tương lai của núi Cổ La, còn Văn Tĩnh chắc chắn không thể đạt được đến địa vị đó, vì vậy Tiêu Tâm không coi Văn Tĩnh ra gì.  

 

Văn Tĩnh thấy Tiêu Tâm coi thường mình nên vô cùng tức giận. Hắn nghĩ mình nên được đối phương coi trọng, vì đối phương đang rơi vào tình thế nguy hiểm, có thể bị điện Thiên Nhất giết bất cứ lúc nào, hơn nữa trong mắt Văn Tĩnh, Tiêu Tâm và Dương Hạo là kẻ thù lớn đã giết anh trai mình.  

 

“Tiêu Tâm, từng tưởng ngươi là cháu của Tiêu Trình Tử thì muốn làm gì cũng được. Núi Cổ La các ngươi luôn đối đầu với điện Thiên Nhất, ta đã thấy các ngươi chướng mắt từ lâu rồi!”, Văn Tĩnh tức giận nói.  

 

Tiêu Tâm chế nhạo: “Chướng mắt thì ngươi có thể làm gì? Hình như anh trai ngươi cũng thấy bọn ta chướng mắt, ngươi muốn đi theo hắn phải không?”  

 

Câu này có nghĩa Văn Tĩnh cũng không thoát nổi lần này, sao Văn Tĩnh có thể kiềm chế được ngọn lửa giận trong lòng được chứ?  

 

“Tiêu Tâm, có giỏi thì đấu ba trăm hiệp với ta đi!”, Văn Tĩnh quát lớn.  

 

 

 

Ngay cả Tư Mã Băng cũng không thể ngồi yên được nữa. Mặc dù Tư Mã Băng thích tính cách của Văn Tĩnh. Ông ta nghĩ điện Thiên Nhất càng suy tàn thì càng không thể mất đi danh tiếng, mất đi khí thế, mà ông ta nghĩ Văn Thương và Văn Tĩnh đại diện cho khí thế, vì vậy ông ta mới coi trọng anh em nhà họ Văn.  

Mặc dù ngoài mặt ông ta không nói gì, nhưng trên thực tế, ông ta cũng cảm thấy vẫn nên tiếp thu một số ý kiến của Ngô Giác, ví dụ như tạo quan hệ với một số thế lực hạng nhất.  

 

Ông ta không phản đối việc tiến vào Phong Thành, thậm chí còn là một trong số những người ủng hộ. Từ khi người dị tộc xâm nhập, thế cục của thế giới Phong Vũ đã thay đổi khá lớn, rất có khả năng thế giới Phong Vũ sẽ bị người của tộc Lân Giáp đánh chiếm.  

 

Nếu kết quả như vậy xảy ra, lúc đó sẽ buộc phải tiến vào phạm vi Đại Đế, thụ động đầu hàng lúc đó hoàn toàn khác với chủ động đầu hàng như bây giờ.  

Advertisement
';
Advertisement