Thế nên Tư Mã Băng càng khách sáo nói: “Bọn ta quả thật phải đến Thiên Thành, vì biết cháu có quan hệ rất tốt với Dương Hạo ở Thiên Thành, nhưng đệ tử điện Thiên Nhất ta – Văn Thương lại chết trong tay Dương Hạo, thù này không báo không làm người. Bọn ta đã điều tra rõ ràng, cháu không tham dự vào đó nên ta cũng cảm thấy rất áy náy với hiểu lầm lần trước, mong có thể nói xin lỗi với cháu vào một ngày không xa. Ha ha, thật ra ta biết cháu khoan dung, chắc chắn biết lúc đó điện chủ cũng chỉ nhất thời tức giận, sẽ không trách móc xúc động nhất thời của điện chủ Cổ, nếu có điều kiện gì cứ nói, điện Thiên Nhất ta sẽ không từ chối”.  

 

Nếu không phải biết bây giờ Tiêu Tâm đã trở thành đệ tử của Đế Viện thì Tư Mã Băng đâu khách sáo với một vãn bối như vậy, dù biết Tiêu Tâm là người thừa kế núi Cổ La tương lai.  

 

Trong mắt ông ta đừng nói là một người thừa kế núi Cổ La, dù có là mười người cũng không thể so sánh được với địa vị của một đệ tử bình thường Đế Viện.  

 

Đế Viện không phải là nơi một điện Thiên Nhất có thể với tới, đó là một ngọn núi cao lớn với điện Thiên Nhất, không thể chạm đến, nếu không dù điện Thiên Nhất bị Đế Viện san bằng cũng chẳng thể phản kháng.  

 

“Nhị trưởng lão lại khách sáo với tên này như thế, đây không phải là cách làm người của Nhị trưởng lão”, thấy Tư Mã Băng khách sáo với Tiêu Tâm như thế khiến Văn Tĩnh quay về trong đội hình không khỏi đỏ mặt, mấy lời như vậy làm sao có thể xảy ra xung đột được.  

 

Hắn chỉ có một hy vọng là Tiêu Tâm không tính toán với Nhị trưởng lão thì sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ trông có vẻ hy vọng mình muốn có tương đối nhỏ.  

 

Văn Tĩnh đang nghĩ không còn hy vọng gì nữa thì lại thấy sự việc thay đổi như hướng mình đang hy vọng, khiến ánh mắt hắn không khỏi nở nụ cười đắc ý.  

 

Mặc dù Tư Mã Băng rất khách sáo với Tiêu Tâm cũng khiến Tiêu Tâm khá bất ngờ, nhưng lần này hắn đến đây là để ngăn những người này đến Thiên Thành nên hắn chậm rãi nói: “Điện chủ Cổ đau lòng khi Văn Thương bị giết cũng có thể hiểu được, sỉ nhục ta cũng có thể bỏ sang một bên, dù sao ông ta cũng là một trưởng bối, ta có thể quên chuyện này đi vì mối quan hệ giữa núi Cổ La và điện Thiên Nhất”.  

 

“Cảm ơn cháu đã rộng lượng tha thứ”, Tư Mã Băng cười híp mắt, ông ta biết không giải quyết dễ dàng như vậy, nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là một khởi đầu rất tốt.  

 

Ông ta biết Tiêu Tâm sẽ không đúng lúc đi ngang qua như thế, chắc cũng đi Thiên Thành, không chừng là đã biết được tin tức Kiếm Đạo Tông ra tay với Thiên Thành nên mới đến đó với Hàn Lan, giữa đường gặp mặt, dựa vào khí thế tuổi trẻ nên muốn ngăn cản.  

 

Thanh thiếu niên đầy nhiệt huyết mới bốc đồng làm chuyện như vậy, nếu là một người chín chắn, trưởng thành sẽ không làm thế. Ông ta chọn bừa ra một người cũng có thể giết sạch Tiêu Tâm và Hàn Lan. Nếu đầu óc tỉnh táo thì sẽ dựa vào hai người trẻ tuổi để ngăn cản đội quân của điện Thiên Nhất sao? Ông ta phải nhắc nhở một chút để Tiêu Tâm tỉnh ngộ triệt để.  

 

Thế nên Tư Mã Băng quyết định muốn khiến Tiêu Tâm biết khó mà lui, nhưng không thể xảy ra xung đột với hắn, như thế mới có thể giải thích với Đế Viện.  

“Trưởng lão Tư Mã, các ông đến nhà họ Dương hay đến nơi khác, nếu các ông muốn đến nhà họ Dương ở Thiên Thành để gây khó dễ cho nhà họ Dương thì đầu tiên phải qua ải của ta đã”, Tiêu Tâm trầm giọng nói.  

 

Đúng là kiêu ngạo quá đáng, vừa lên tiếng đã đặt mình vào vị trí phải bước ra ải của hắn, điều đó chứng tỏ quyết tâm của Tiêu Tâm, quả thật muốn cố hết sức ngăn cản điện Thiên Nhất đến nhà họ Dương.  

 

Tư Mã Băng cười nói: “Cháu trai, theo ta được biết mặc dù ngươi và Dương Hạo có mối quan hệ khá tốt nhưng cũng chỉ là làm bạn đồng hành một lần thôi. Ngươi cũng biết sở dĩ bọn ta muốn đến nhà họ Dương là vì Dương Hạo, Dương Hạo giết Văn Thương, bọn ta báo thù là lẽ đương nhiên. Nếu đệ tử núi Cổ La các ngươi bị giết, lẽ nào ngươi có thể đứng nhìn thế sao?”  

Advertisement
';
Advertisement