“Tàn thiên Ma Vương, thần chú Ma!”, Dương Hạo đột nhiên hất tay ra, chỉ vào giữa trán Đỗ Diệu, ma khí hội tụ trên đầu ngón tay, một luồng khí màu đen lập tức thâm nhập vào trong linh hồn của Đỗ Diệu.  

 

“A!”, Đỗ Diệu thét lên một tiếng chói tai, sự đau đớn trong tâm hồn khiến hắn gần như không thể chịu đựng nổi, hắn nhận ra rằng thế nào được gọi là sống không bằng chết.  

 

“Lời nguyền tàn thiên Ma Vương thực sự quá tinh diệu. Nếu như không phải huyết mạch chi lực thức tỉnh, mình hoàn toàn không thể học được môn pháp tinh diệu như vậy. Chỉ cần khống chế được linh hồn, gieo lời nguyền xuống, không ai có thể phản bội mình”, trong lòng Dương Hạo thầm nói.  

 

Ma khí không ngừng đâm sâu vào trong tâm trí Đỗ Diệu, tiếng hét của tên này đã dần dần dịu đi, thần trí cũng dần dần khôi phục lại.  

 

Khi định thần lại, Đỗ Diệu sắc mặt tái nhợt nhìn Dương Hạo, lúc này hắn đã biết chuyện gì xảy ra với mình. Thần chú ma này đã gieo vào đầu hắn một lời nguyền không bao giờ có thể phá vỡ được, một khi đi ngược lại ý muốn của chủ nhân, hắn sẽ tan thành mây khói.  

 

“Chủ nhân, Đỗ Diệu sẽ không bao giờ phản bội”, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng Đỗ Diệu biết rằng mình sẽ không thể thoát khỏi thần chú ma nên chỉ có thể cúi đầu trước Dương Hạo.  

 

“Biết vậy là tốt”, Dương Hạo gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười.  

 

Sắc mặt của cậu cũng có chút tái nhợt, thi triển thần chú ma này yêu cầu linh hồn chi lực rất mạnh mẽ. Mặc dù nói rằng cậu đã gieo thành công thần chú ma vào trong linh hồn của Đỗ Diệu nhưng bản thân cậu cũng có chút tổn thương nhẹ.  

 

Loại tổn thương linh hồn này có thể khôi phục lại được. Tàn thiên Ma Vương thâm sâu không gì sánh được, sự kỳ diệu của loại thần chú ma này khiến cậu cảm thấy không thể nào hình dung được.  

 

Tuy nhiên môn pháp này không phải có thể khống chế tất cả mọi người, cậu có thể khống chế được linh hồn có sức mạnh yếu hơn mình, nhưng nếu như gặp phải người có linh lực mạnh hơn mình, có thể chỉ cần suy nghĩ của đối phương cũng có thể tiêu hủy thần chú ma của cậu.  

 

“Bây giờ nói cho ta biết, di tích đó ở đâu”, Dương Hạo nhìn Đỗ Diệu nói.  

 

“Ở dãy núi phía Bắc, có một đỉnh núi cao ngàn trượng, di tích ở ngay dưới đỉnh núi đó, ở đó có sự tồn tại huyền ảo, còn có một con Hỏa Hầu Vương, rất khó đối phó. Chủ nhân, bây giờ ta sẽ đưa huynh đi”, Đỗ Diệu cung kính nói.  

 

Hai người một trước một sau, nhanh chóng đi về phía ngọn núi phía Bắc, mất khoảng ba tiếng đồng hồ mới tới ngọn núi mà Đỗ Diệu nhắc tới.  

 

Nhìn thoáng qua, đỉnh núi cao ngàn trượng này vô cùng hùng vĩ. Ở dưới đỉnh núi, có một lớp sương mù, bên trong tràn đầy khí tức viển vông hão huyền.   

 

Dương Hạo nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày, nơi này rất quỷ dị, trong làn sương mù dường như ẩn chứa một luồng khí tức vô cùng cường đại, đủ mạnh khiến cho cậu run lên.  

 

“Không hổ là di tích, người bình thường e là muốn vào cũng không vào được? Trong lớp sương mù này, ta cảm nhận được sự quỷ dị”, Dương Hạo nhìn làn sương mù phía trước nói.  

 

“Tu giả phải luôn không ngừng tiến lên. Ta thân là ma, lẽ nào lại sợ hãi cụp đuôi sao?”, trong lòng thầm khẽ một tiếng, Dương Hạo trực tiếp bước vào trong làn sương mù trước mặt.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement