Kỳ thật chuyện này cũng không trách đám người Tư Mã Băng kém cỏi được, khi nhìn thấy Tiêu Tâm và Hàn Lan xuất hiện ra tay, Tư Mã Băng là người đầu tiên không ngờ rằng núi Cổ La sẽ phái hai tên đàn em đến ngăn cản bọn họ. Đầu tiên bọn họ nghĩ Tiêu Tâm cùng Hàn Lan đang tự ý hành động, núi Cổ La không biết chuyện này, nếu không cũng không thể giải thích được vì sao núi Cổ La lại chỉ phái hai đệ tử trẻ tuổi đến chặn đường.  

 

Tất nhiên, họ cũng nghi ngờ liệu núi Cổ La có sắp xếp tiếp viện hay không, sức mạnh cảm ứng giúp đám người Tư Mã Băng có thể biết được bất kỳ động tĩnh tinh vi nào cách xa hàng nghìn mét, nhưng không ngờ là núi Cổ La lại xảo quyệt như vậy, chẳng ở đâu xa, lại ẩn trong một ngọn núi gần đó!  

 

Đương nhiên, ở đây còn có một nguyên nhân quan trọng, núi Cổ La sử dụng trận pháp ẩn náu không phải là trận pháp bình thường mà là trận pháp cổ xưa của núi Cổ La, tương truyền có tác dụng “người đối diện” không gặp được nhau.  

 

Đám người Tư Mã Băng kia không biết chuyện đó, nhưng ít nhất trận pháp cổ của núi Cổ La có thể chặn khí tức, khiến người của núi Cổ La không bị phát hiện.  

 

Tư Mã Băng sắc mặt vô cùng xấu xí, điều này có nghĩa là hai bên còn chưa đấu mà bên mình đã thua một nửa!  

 

Nhìn thấy rất nhiều trưởng bối và sư huynh xuất hiện, điều này thật sự làm cho Tiêu Tâm cảm thấy rất cao hứng, hắn nhanh chóng nói: "Tam trưởng lão, mọi người không cần khách sáo, mọi người tới là quá tốt rồi!"  

 

Hắn không khỏi cảm thấy trong lòng bùng lên một tia ấm áp, vì hắn, núi Cổ La đã quyết tâm chiến đấu chống lại kẻ thù cũ, điện Thiên Nhất, ung nhọt nhiều năm của mình, khiến Tiêu Tâm cảm thấy rất bất ngờ và vô cùng xúc động.  

 

"Haha, thiếu chủ, hôm nay ngài đã lấy lại thể diện cho núi Cổ La của chúng ta! Một mình đấu lại tứ đại đệ tử của điện Thiên Nhất và chiến thắng tất cả bọn họ. Điều này thực sự khiến ác khí luôn ở trong lòng bọn ta nhiều năm tuôn ra!", Đàm Chấn Hạo cười to nói: “Các huynh đệ, thiếu chủ thật là dũng mãnh hơn người, chúng ta không thể để cho thiếu chủ mất mặt, phấn chấn lên cho ta!"  

 

Mọi người không khỏi đồng thanh tán thưởng, trên mặt lộ ra tinh thần phấn chấn, biểu hiện của thiếu chủ khiến bọn họ như được tiếp thêm sinh lực, khí thế tự nhiên khác hẳn!  

 

“Chắc là mấy người các ngươi cũng muốn khiêu chiến với điện Thiên Nhất chúng ta đúng không?”, Thiên Tị chế nhạo và gạt đi.  

 

Ngô Ngọc nhíu mày, khi nhìn thấy nhân mã của núi Cổ La xuất hiện, trong lòng không khỏi thở dài, nhìn mọi người núi Cổ La đồng tâm, có thể nhìn ra sự khác biệt so với điện Thiên Nhất.

 

Biết mình đang đối mặt với điện Thiên Nhất, cũng biết tam trưởng lão của điện Thiên Nhất đáng sợ như nào, nhưng trên mặt họ đều không có chút sợ hãi, cho nên ông ta không khỏi ghen tị!  

Tuy nhiên, cả chất lượng và số lượng dường như có hơi ít. Ngay cả khi có sự hiện diện của những người như tam trưởng lão của núi Cổ La, Đàm Chấn, sức mạnh của điện Thiên Nhất vẫn vượt xa họ. Ở núi Cổ La, chỉ có Đàm Chấn là cường giả Thiên Quân thất trọng trở lên, mà điện Thiên Nhất vẫn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, trong điện Thiên Nhất có ba vị, trong ba vị trưởng lão, Ngô Ngọc và Thiên Tị đã đạt tới Thiên Quân thất trọng, còn Tư Mã Băng thì thậm chí còn là Thiên Quân bát trọng!  

 

Không có gì lạ sau sự xuất hiện đột ngột của quân tiếp viện từ núi Cổ La, lúc đầu đám người điện Thiên Nhất quả thực náo loạn, nhưng sau một thời gian ngắn bọn họ đã bình tĩnh trở lại, bởi vì thực lực chênh lệch giữa hai bên vẫn còn rất xa!  

 

Chỉ là sắc mặt của Tư Mã Băng và Ngô Ngọc lại chưa giãn ra vì ưu thế hiển nhiên này, bởi vì bọn họ biết rằng Tiêu Trình Tử, sơn chủ của núi Cổ La, luôn luôn thận trọng, sẽ không bao giờ đánh một trận chưa nắm rõ phần thắng. Sau khi ẩn giấu một toán viện binh, rõ ràng thực lực của hai bên vẫn còn chênh nhau rất nhiều, tại sao lại không giấu thêm một đám khác?  

Advertisement
';
Advertisement