Không ngờ sư thúc lại muốn đi cùng, điều này đương nhiên khiến cho Không Sơn vô cùng vui vẻ, những người muốn đối phó với kẻ thù của Dương Hạo có thể yên tâm rồi, sư thúc ra tay, ai có thể ngăn cản?  

 

"Haha, Dương Hạo đã che chở cho con ở Phi Viêm Tinh, thì không được quên, có cơ hội phải báo đáp liền", Phổ Năng cười nói: "Cổ Phật nhất mạch của ta hiếm khi mắc nợ người khác, cũng coi như làm phúc cho con".  

 

“Quá tốt rồi, đại sư Phổ Năng, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài”, Thôi Tử Ngọc vui vẻ nói: “Đến Thiên Thành nhất định sẽ khiến những kẻ muốn đối phó với Dương Hạo phải hít đất, nhưng không biết Dương Hạo có ở trong Thiên Thành không".  

 

Ngô Nhị nhăn lại mũi vì tức giận, nhỏ này còn không biết người đàn ông của cô ta có ở đó không, nếu biết thì ta đã chẳng vất vả thế làm gì, đã bỏ đi từ lâu rồi, kết quả là gặp phải đám người này, hớ quá.  

 

“Haha, nữ thí chủ, bần tăng cũng đã nghe nói tên của Dương Hạo từ lâu, cũng khá quan tâm đến hắn”, Phổ Năng cười nói với Thôi Tử Ngọc: “Không biết có phải Dương Hạo và nữ thí chủ có ý với nhau không?"  

 

Thôi Tử Ngọc khó hiểu nói: "Sư phụ, tôi và Dương Hạo chỉ là bạn bè bình thường, không phải quan hệ yêu đương”.  

 

Phổ Năng mắt sáng lên, tự nhủ: “Quả nhiên không phụ sự mong đợi của ta, Dương Hạo quả là có duyên với cửa phật”.  

 

Thôi Tử Ngọc có chút cảm giác không tốt, vội vàng ngập ngừng hỏi: "Đại sư, ý của người là?"

 

“Ha ha, bần tăng mặc dù trước đây chưa từng gặp Dương Hạo thí chủ, nhưng biết rằng trong tâm y có Phật”, Phổ Năng cười nói.  

 

Thôi Tử Ngọc xém chút nữa ngất xỉu, một tên giết người không ghê tay như Dương Hạo mà lại có phật trong tâm, không phải nhầm rồi chứ?  

 

“Đại sư, Dương Hạo đã giết rất nhiều người đấy”, Thôi Tử Ngọc cười nói.  

 

“Cái này, trừ ác chính là dương thiện, đây là biểu hiện của tâm Phật, tâm Phật thực sự là giết ác trừ tà”, Phổ Năng cười giải thích.  

 

Nếu như không biết Phổ Năng là ai, chỉ nhìn vẻ ngoài hòa nhã của ông ta, e là sẽ coi ông ta là một nhà sư hiền từ, đó cũng là ấn tượng của nhiều người ở đây.  

 

Nhưng đám người Ngô Nhị không khỏi cảm thấy ớn lạnh, lúc này đại hòa thượng này nói ra những lời này sao cứ cảm thấy như nhìn thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của ông ta, có thể khẳng định rằng số người mà vị hòa thượng này giết không hề ít hơn bọn họ!  

 

Thôi Tử Ngọc sững sờ nói: “Dương Hạo cũng có lúc thấy chết không cứu”.  

 

“Phật gia quan trọng là duyên số, phổ độ người có duyên, y không cứu đương nhiên là do bên kia chỉ còn con đường chết”, Phổ Năng nói một cách bình thường.  

 

Thôi Tử Ngọc suýt chút nữa phát điên, lẽ nào Dương Hạo làm gì cũng có tâm Phật sao?  

“Nữ thí chủ, thật ra ngay khi nhìn thấy cô ta đã biết cô có ý với Dương Hạo, nhưng y đã từ chối cô rồi đúng không?”, Phổ Năng cười nói.  

 

Thôi Tử Ngọc không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đại sư, sao ông nhìn ra được vậy. Ta đúng là thích huynh ấy, nhưng không biết vì sao huynh ấy không có hứng thú gì với ta”.  

 

Lúc này Ngô Nhị mới biết những gì trước đây Thôi Tử Ngọc nói với hắn là sự thực. Sự hối hận trong lòng hắn thì không cần phải nhắc đến nữa, nếu Dương Hạo đã từ chối muội, sao muội còn cứng đầu chạy tới Thiên Thành giúp hắn chứ, còn liên lụy cả ta đây rơi vào tay đám tiểu ma vương này!  

Advertisement
';
Advertisement