Bên cạnh gã là một ông lão râu ria xồm xoàm, ông ta toàn thân gầy guộc, khuôn mặt xương xẩu, e là trên người không có nổi mấy lạng thịt, nghe thấy Lại Trùng khen mình, ông ta khiêm tốn cười nói: “Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, không đáng là gì”.  

 

Nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ. Đám trộm các ngươi chỉ biết chiến đấu điên cuồng, nào có biết con đường tu luyện rộng lớn thế nào. Nơi nào có chỗ tu luyện, đều có thứ cần tu luyện, cho dù là núi non sông nước thì đều có hồn phách, chỉ cần tới là có thể sử dụng được.  

 

Mặc dù phương pháp tu luyện của Âm Ma Môn bọn ta bị tu giả chính thống nói là nham hiểm, nhưng thực chất là đại tinh thâm, vô cùng ảo diệu, đám lỗ mãng như các ngươi làm sao có thể hiểu được.  

 

Ở trước mặt Lại Trùng, ông ta đương nhiên sẽ không nói những lời trong lòng ra, thay vào đó là khen ngợi Lại Trùng và Du Thần Giáo nhưng thực chất trong lòng lại thầm khinh thường.  

 

Đương nhiên người này cũng không phải là nhân vật bình thường trong Âm Ma Môn, Âm Ma Môn có một vị môn chủ, bên dưới trái phải có hai đường chủ, ông ta chính là Âm Vô Mệnh – là đường chủ bên phải.  

 

Trong lòng ông ta thầm khinh thường Lại Trùng, nhưng không biết rằng Lại Trùng này cũng vô cùng mưu mô. Thấy cách thức của Âm Vô Mệnh trong lòng gã không khỏi kinh ngạc, cũng may trước đó không đắc tội với Âm Ma Môn, nếu không một khi ra tay nhất định sẽ chết rất thảm! Đám người này ngoài miệng một kiểu, sau lưng một kiểu, là loại khó đối phó nhất, đợi nhiệm vụ này kết thúc thì tránh càng xa càng tốt!  

 

Chiêu thức vừa rồi của Âm Vô Mệnh một mặt là để đối phó với Huyền Hoa Tông, một mặt là cũng vì muốn kinh động Du Thần Giáo, hiện giờ hai thế lực lớn liên thủ, nhưng vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng trở mặt cái là đã từ liên minh thành kẻ thù, bây giờ gieo rắc sự sợ hãi cho đám người Lại Trùng này, đến lúc đó bọn chúng còn dám ho he gì sao?  

 

Đám Âm Ma này không chỉ có tác dụng do thám tin tức, một khi phát hiện ra kẻ thù, lập vừa tức báo tin tức về cho đám người Âm Vô Mệnh vừa có thể tấn công đối phương, khiến cho kẻ thù khó lòng đề phòng!  

 

Âm Vô Mệnh cố gắng hết sức dùng giọng điệu thờ ơ để miêu tả về sức mạnh của Âm Ma Môn, nhìn thấy vẻ kinh hãi trên khuôn mặt của phó giáo chủ Du Thần Giáo, ông ta cảm thấy vô cùng đắc ý.  

 

Lại Xung cũng không phải loại người không có tâm cơ, nếu không đã không thể trở thành phó giáo chủ của Du Thần Giáo được, việc này không chỉ cần thực lực đủ mạnh, tâm đủ ác, da mặt đủ dày, trong môi trường đầy mưu mô thủ đoạn như Du Thần Giáo, muốn không tâm cơ cũng không được.

 

 

Thấy vẻ mặc đắc ý của Âm Vô Mệnh, gã cố nén lại, cười nói: “Chiêu này của Âm giáo chủ thực sự đã khiến ta mở mang tầm mắt, chỉ là không biết vì sao Âm Ma Môn lại không nuốt chửng Ác Linh Đảo và Cổ Phật ở núi Phổ Độ luôn, làm nên một trận sóng gió trong thế giới Phong Vũ, thiết nghĩ chuyện này cũng không khó mà?”  

 

Âm Vô Mệnh cau mày, trong lòng thầm nghĩ, Lại Trùng này là không biết thật hay là đang cố ý? Ông ta nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lại Trùng, lẩm bẩm, mình đúng là đa nghi quá, đám người này vốn dĩ là những kẻ thô lỗ, không tâm cơ đến vậy đâu, e là không biết sự tình thật.   

“Nói ra thì Ác Linh Đảo là cùng một mạch với Âm Ma Môn bọn ta, bây giờ bọn ta trở thành đồng mình, cùng đối phó với Cổ Phật nhất mạch!”, trên mặt Âm Vô Mệnh không khỏi lộ ra vẻ bất lực: “Số luongj của Cổ Phật nhất mạch mặc dù không nhiều, nhưng tu luyện đều là chính nghĩa và nghiệp hỏa, chính là khắc tinh của Ác Linh Đảo và Âm Ma Môn bọn ta, nếu như không phải bọn ta liên thủ lại, e là bây giờ đã không còn Ác Linh Đảo và Âm Ma Môn rồi!”  

 

Lại Trùng không khỏi giật mình, Cổ Phật nhất mạch này lợi hại tới vậy! Nếu như khi gặp phải chỉ cần có chút không cẩn thận e là sẽ gặp nạn mất!  

 

Cho dù là Cổ Phật nhất mạch hay Du Thần Giáo hay Âm Ma Môn, thực chất đều là một trong số ít những thế lực lớn dưới trướng Đại Đế, tuy nhiên bọn họ không hề thân thiết, vì vậy đương nhiên đã từng đánh nhau.  

Advertisement
';
Advertisement