Bên ngoài huyễn trận, hàng ngàn đệ tử nối tiếp nhau đặt chân tới. Có hàng trăm đệ tử ưu tú, và hầu hết đều đã đến. Có hơn 60 đệ tử chấp pháp, cũng như những đệ tử nội môn đang ở trạng thái quan sát.
Có 4.000 đệ tử trong học viện Linh Không lần này bước vào dãy núi ma, nhưng chỉ những đệ tử ưu tú và một nhóm đệ tử chấp pháp mới có thể tham gia vào cuộc tranh giành di tích lần này. Đệ tử nội môn, dù sao cũng vẫn kém hơn một chút.
Vấn Đình Viêm, Tống Sơn, Đoạn Không Nguyệt, Sở Trần, và mấy đội thí luyện đỉnh cao khác đã có mặt ở đây, thậm chí một số đội có sức mạnh tiềm ẩn cũng không thể đặt chân đến di tích. Vì ở ẩn nên họ kém hơn rất nhiều so với những đội đầu bảng này.
“Chuẩn bị vào đi”, Vấn Đình Viêm cau mày liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó dẫn theo một đám đội viên phía sau chuẩn bị tiến vào huyễn trận.
“Đi thôi!”, Tống Sơn hét lên, đem theo đám người sau lưng đi vào huyễn trận.
Đoạn Không Nguyệt khẽ cười vẫy vẫy tay: "Náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu tiểu đội Không Nguyệt của chúng ta cơ chứ? Các huynh đệ, vào đi. Ai giành được di tích thì chính là của người đó”.
“Hú!”, đám người phía sau cao hứng gầm thét, sau đó cũng đi theo.
Sở Trần nở một nụ cười nhạt, cậu ta gật đầu với các thành viên trong nhóm phía sau và cùng nhau đi về phía huyễn trận.
Hành động của các đội đầu bảng này khiến các đội còn lại không dám di chuyển tùy tiện. Ngay cả khi muốn vào huyễn trận để thử vận may, cũng phải đợi cho đến khi tất cả những người này đi vào đã.
“Ta chưa đến, kẻ nào dám vào?”, với giọng nói lạnh lùng cùng tư thế kiêu ngạo, người nói tuy cách xa hàng trăm mét, nhưng giọng nói của hắn thực sự rung động bên tai mọi người, thậm chí mấy người Vấn Đình Viêm cũng không ngoại lệ.
"Dạ Tử Tiêu!"
"Chính là hắn!"
“Quỷ Vương Dạ Tử Tiêu!”, Vấn Đình Viêm và mấy người khác đều thầm thì, khuôn mặt của họ trở nên nghiêm nghị.
Áo choàng tím, búi tóc bằng bạch ngọc, vầng trán cao, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo không gì sánh được. Khi người đàn ông này đến, hắn lạnh lùng liếc nhìn các đệ tử ưu tú, bao gồm cả đám người Vấn Đình Viêm, quét qua khuôn mặt của những người này.
“Một lũ rác rưởi”, khinh thường, khinh thường đến trần trụi. Dạ Tử Tiêu nhìn Vấn Đình Viêm, Sở Trần và những người khác như thể đang nhìn một đám kiến.
Dạ Tử Tiêu có khí chất của một người vượt trội, các đệ tử học viện lần lượt dạt sang một bên khi hắn đi qua. Hắn bước vào sân một cách kiêu hãnh, bễ nghễ nhìn xuống đám đông.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!