Bước về phía trước, mắt cậu khóa chặt vào một rãnh giữa cửa. Rãnh này vừa vặn với hình dạng của chiếc nhẫn mà cậu đã luyện hóa trước đó.  

 

“Roẹt!”, trong tay lóe lên một tia sáng, chiếc nhẫn đen mắc kẹt trong rãnh, cánh cửa đột nhiên rung lên, toàn bộ hang động đang rung chuyển kịch liệt.  

 

“Ầm”, cánh cửa chậm rãi mở ra, cơ thể của Dương Hạo bị hút vào trong.  

 

Đây là một không gian nhỏ, đường kính chưa đầy một trăm mét. Tuy nhiên khu này được chia thành ba phòng nhỏ, nơi Dương Hạo đang đứng là hành lang nối liền ba phòng.  

 

“Trận đạo vô cực!”  

 

“Đan đạo vĩnh sinh!”  

 

“Khí đạo lập thiên!”  

 

Trên ba cửa gian phòng viết bốn chữ, từng chữ từng chữ đều khiến Dương Hạo sửng sốt.  

 

Trận đạo vô cực, đan đạo vĩnh sinh, khí đạo lập thiên, đây là lời nói hùng hồn nào chứ. Có lẽ đây không phải lời nói hùng hồn, cũng có thể thật sự có sự tồn tại như vậy.  

 

“Không ngờ rằng kế thừa di vật này lại là trận pháp. Sự kế thừa của đan đạo, khí đạo”, Dương Hạo khẽ thở dài, hiện tại quan trọng nhất là bản thân cậu cần phải năng cao năng lực. Nếu như lơ là thì tu luyện sẽ đi xuống.   

 

“Ầm!”, ngay khi Dương Hạo đang thở dài, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người áo trắng, khiến cậu dựng cả tóc gáy.  

 

“Hậu bối, có thể nhìn thấy một chút chân hồn của ta, hẳn là ngươi đã lấy được nhẫn Hắc Vân của bổn tọa? Giới thiệu một chút,  bổn tọa tên là Ân Vô Song, đạo hiệu Vô Song, được người đời gọi là Vô Song Thiên Quân”.  

 

Trong khi nói, bóng hình người mặc áo trắng ngưng tụ thành thực chất, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc khi nhìn khuôn mặt anh tuấn của đối phương. Người đàn ông này có khuôn mặt ‘hại nước hại dân’.  

 

Ánh mắt yêu dị nhìn Dương Hạo, Ân Vô Song nói: “Kế thừa nhẫn Hắc Vân của ta thì sẽ là đệ tử của Ân Vô Song ta. Bây giở bổn quân hỏi ngươi, có nguyện bái ta làm sư không?”  

 

Dương Hạo sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống lạy. Một sự tồn tại đáng sợ, nếu như bản thân không nắm bắt cơ hội này, vậy thì sẽ thực sự rất lãng phí.  

 

“Đệ tử Dương Hạo, tham kiến sư tôn”.  

 

Ân Vô Song mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ ra chút tán thưởng, sau đó ông ta nói: “Chân hồn của sư tôn không thể lưu lại đây lâu, vì vậy nói đơn giản với ngươi một chút”.  

 

“Động phủ Vô Song này là sư tôn năm đó tu luyện để lại, bên trong có ba loại tuyệt học, trận đạo, đan đạo, khí đạo, ghi lại con đường tu luyện vi sư”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement