“Cuối cùng cũng tìm được rồi. Nếu đây đã là dãy núi Yêu Ma, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, cho dù hắn là đệ tử của đại trưởng lão, không giao kế thừa ra thì cũng phải chết”, nói xong, Dạ Tử Tiêu dắt theo sáu thuộc hạ của mình nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm trong rừng sâu của dãy núi Yêu Ma.  

 

“Du Phi! Giao kế thừa di tích ra đây, ngươi chạy không thoát đâu”.  

 

“Du Phi, trước mặt Dạ Tử Tiêu ta, ngươi cho rằng mình có tư cách phản kháng sao?”  

 

“Ha ha, chúng ta đấu với nhau, xem ai có thể giết được tiểu tử đó. Chỉ cần ai giết được hắn, kế thừa chính là của người đó, thế nào?”  

 

“Chủ ý không tồi, ta đồng ý”.  

 

Dạ Tử Tiêu, Vấn Đình Viêm, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt, bốn tiểu đội mạnh nhất xếp hàng, đội trưởng đừng đầu khóa chặt vị trí của Du Phi.  

 

Ngoài ra còn có tiểu đội Chiến Thần của Tống Sơn, cùng với Thiên Tinh, Phong Hỏa,… tất cả các tiểu đội đứng đầu đều đã xuất hiện.  

 

Khoảnh khắc phát hiện ra Du Phi, tin tức đã truyền khắp nơi, vì vậy nếu bất kỳ tiểu đội nào tìm thấy Du Phi, những con sói khác cũng sẽ ngửi thấy mùi thịt mà tới.

 

Mấy chục người, tuy rằng con số không nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh anh. Những người ở đây đều mang theo ánh sáng vàng sắc bén, người thấp nhất là bước thứ tư của cảnh giới Ngân Linh.  

 

“Chết tiệt, không phải ta đã giết hết bọn chúng rồi sao, là ai đã truyền tin tức ta lấy được kế thừa di tích ra vậy?”, sắc mặt Du Phi u ám, trong lòng không khỏi nghi hoặc.  

 

Kỳ thực hắn hoàn toàn không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là Dương Hạo sắp đặt cho hắn. Mà vừa hay hắn thật sự lấy được kế thừa di tích.  

 

“Các ngươi thực sự muốn trở thành kẻ thù của ta sao? Tống Sơn, những người ở đây là người thế nào? Ngươi sao lại muốn cùng một phe với chúng, làm ô uế thanh danh của học viện ta?”, Du Phi lạnh lùng nhìn Tống Sơn nói.  

 

“Có mắt không tròng”, Tống Sơn cười lạnh, sau đó nói: “Dạ Tử Tiêu danh tiếng lẫy lừng, Vấn Đình Viêm, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt, bọn họ mà ngươi chưa từng nghe qua à? Ta thực sự nghi ngờ ngươi là tên ngốc đấy? Đệ tử của Đại trưởng lão, lẽ nào lại ngu xuẩn như vậy sao?”  

 

Nghe thấy lời của Tống Sơn, sắc mặt Du Phi liền thay đổi. Bốn cái tên vang danh như sấm ở học viện Linh Không, trước đây cho dù là đệ tử của Đại trưởng lão cũng cần phải ngửa mặt trông đám người này.   

 

Bây giờ họ đang đứng trước mặt hắn, Du Phi cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương.  

 

“Kế thừa di tích ta sẽ không giao ra. Các ngươi muốn lấy thì tới đi! Ta cũng muốn chiêm ngưỡng một chút, thực lực của các ngươi rốt cuộc tới đâu”, Du Phi lạnh lùng nói.  

 

“Vậy thì ta sẽ không khách khí nữa”, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Dạ Tử Tiêu, sau đó một luồng khí thế đáng sợ bao trùm cả cơ thể hắn.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement