Cậu liếc nhìn huynh muội Bắc Mang Xuyên, lịch sự nói: "Bắc Mang sư huynh, hai người cứ đi đi. Đệ có thể tự giải quyết việc của mình".  

 

“Sư đệ”, Bắc Mang Xuyên khẽ cau mày khi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Dương Hạo. Anh ta không hiểu sự tự tin của Dương Hạo đến từ đâu.  

 

Mỗi người trong số năm người ở phía đối diện đều ở đỉnh phong của cảnh giới Kim Linh. Cho dù có giúp đỡ, anh ta cũng chỉ có thể dùng hết sức giải quyết một hai kẻ. Năm người, làm sao mà địch nổi?  

 

Dương Hạo mỉm cười, sau đó nhìn Tống Sơn, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh.  

 

"Tống Sơn phải không? Nếu ngươi đi bây giờ, có lẽ còn giữ được cái mạng. Nếu ta ra tay, ngươi sẽ là người chết đầu tiên đấy", Dương Hạo coi bốn kẻ cảnh giới Ngân Linh kia chẳng là cái thá gì, vẫn chỉ uy hiếp mình Tống Sơn.  

 

“Mạnh miệng đấy, ta đợi ngươi đến giết ta đấy, có bản lĩnh thì cứ đến đi!”, Tống Sơn hùng hồn, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Cái chết của Lục Uy, hắn sẽ không bỏ qua đâu.  

 

Đúng là Tuần Trung là đội trưởng của đội Thiên Tinh, nhưng hắn cũng là một đệ tử chấp pháp. Đệ tử chấp pháp bị giết, nhất định phải lấy lại thể diện. Nếu không, khi Lôi Sùng Vân xuất quan, người đầu tiên lãnh đủ là hắn.  

 

“Vậy thì ta sẽ làm”, hai mắt Dương Hạo đột nhiên bắn ra sát khí lạnh lẽo, sau đó cả người lập tức hóa thành một hư ảnh.  

 

Dưới thần hành bước, tốc độ của cậu khiến Tống Sơn không có chút thời gian nào để phản ứng. Trong tích tắc, cậu đã đứng trước mặt Tống Sơn.  

 

“Không phải nói sẽ giết ta sao?”, ánh mắt lạnh như băng, trong mắt Dương Hạo đột nhiên hiện lên màu đen vô tận.  

 

Ma ý tụ lại trong mắt cậu, Tống Sơn lập tức choáng váng. Trong ma ý vô tận, Tống Sơn bắt đầu run lên.  

 

“Bùm!”, với một cú đấm, sức mạnh vô cùng cuồng bạo. Với tác động của ma ý, Tống Sơn ngay lập tức bị giết. Đầu hắn vỡ nát, những thứ màu đỏ và trắng bắn tung tóe khắp nơi.  

 

Cảnh giới Kim Linh bước hai, Tống Sơn giống như con kiến trong mắt Dương Hạo. Cơ thể của cậu sau khi được luyện hóa bởi đan Thiên Thể, đã mạnh mẽ hơn trước.  

 

Cùng với việc tu hành Kim Nham Chi Thân, thể lực càng thêm kinh người. Một cú đấm, ít nhất phải ngàn cân, cái chết của Tống Sơn không hề oan chút nào.  

 

Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, toàn bộ thuộc hạ của Tống Sơn đều tràn đầy sợ hãi. Trong mắt họ, Tống Sơn, người ở cảnh giới Kim Linh bước hai, là một kẻ cao cao tại thượng.  

 

Nhưng bây giờ, nhân vật có thể so sánh với Lôi Sùng Vân trong mắt họ đã bị giết trong một chiêu. Trước mặt bọn họ, Dương Hạo giống như một ngọn núi sắp bị đổ sụp xuống để nghiền nát họ, khiến bọn họ cảm thấy ngột ngạt.  

 

“Cút đi!”, Dương Hạo lạnh lùng nhìn đám người gọi là tiểu đội Thần Chiến.  

 

Mặc dù đều là đệ tử chấp pháp, nhưng ở trong mắt cậu, đệ tử chấp pháp không có gì liên quan đến công bằng và công lý. Những người này đều là những kẻ bắt nạt.  

 

Nhưng cậu sẽ không giết tất cả. Dù gì thì họ cũng là một lực lượng của học viện Linh Không. Giết cũng không có ích gì cho cậu cả.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement