Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Đôi mắt thỉnh thoảng quét qua những người trong học viện Linh Không, khóe miệng chậm rãi nhếch lên ý cười.  

 

Nhưng nụ cười của hắn đã bị Dương Hạo bắt được, trong chốc lát, mấy chuyện đã xảy ra liền nhanh chóng được cậu xâu chuỗi lại với nhau.  

 

Người này dường như đã xuất hiện bên cạnh Du Phi.  

 

Ngoài ra còn có năm cao thủ đã tru sát cậu ở dãy núi Yêu Ma, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, cậu chưa thấy bao giờ. Nhưng trang phục của năm người bọn họ có phần giống với trang phục của các cao thủ cảnh giới Kim Linh phía sau La Vân.  

 

Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại ở một bóng người phía sau La Vân, khuôn mặt mà cậu sẽ không bao giờ quên được hiện lên rõ ràng như vậy.  

 

Ở nghĩa trang hôm đó, chính người đàn ông đó đã dùng dao găm đâm vào tim cậu.  

 

Người từ biệt thự của nhà họ Dương đi tới tòa nhà trống, e rằng cũng có liên quan đến người này. Tất cả những chuyện này dường như bị người này thao túng phía sau, Du Thị và Triệu Thị chỉ là những con tốt thí mà thôi.  

 

"Là hắn sai người giết ta, không phải nhà họ Du. Năm cao thủ kia cũng là người của hắn. Hắn là ai, tại sao lại muốn giết ta? Cao thủ vừa rồi bắn tên đầy trời có phải là người của hắn không?", lông mi Dương Hạo dựng lên.  

 

Bối cảnh của đối phương rất mạnh, nếu hắn thật sự muốn tự mình đối phó, e rằng chưa chắc có ai ở học viện Linh Không có thể bảo vệ được cậu.  

 

“Mọi người lui ra!”, ông Hoắc nghiêm mặt xua tay.  

 

Dạ Tử Tiêu nhanh chóng rút lui cùng đội của mình. Trong trận mưa tên vừa rồi, hai trong số sáu người của hắn đã bị thương nặng.  

 

Cảnh giới Kim Linh thì sao chứ, trong mắt những đệ tử ưu tú, bọn họ có thể đủ mạnh, nhưng trong mắt cảnh giới Tiên Thiên, bọn họ không là gì cả.  

 

Những người dưới quyền của Vấn Đình Viêm cũng rất khốn khổ, một trong số họ đã chết và bốn người khác bị thương nặng. Sở Trần và Đoạn Không Tuyệt cũng vậy, mọi người trong đội đều bị thương vong.  

 

Đi được khoảng vài trăm mét thì mọi người dừng lại. Chỉ có ông Hoắc, ông Ninh, Phong Thiên Không và bốn trưởng lão khác đang đứng ở phía trước.  

 

Dương Hạo không nhúc nhích, bởi vì trước mặt cậu là Phong Thiên Không. Nếu cậu di chuyển, chắc chắn Phong Thiên Không sẽ không bao giờ để cậu đi. Ông Hoắc và ông Ninh bị khống chế, khó có thể bảo đảm lão này sẽ không lợi dụng hỗn loạn mà giết cậu.  

 

Về phần huynh muội Bắc Mang Xuyên, họ đã cùng đám đông rút lui. Bây giờ và sau đó, đối mặt với tu giả cảnh giới Tiên Thiên, họ phải tạm thời để Dương Hạo sang một bên để cứu mạng mình.  

 

"Bùm! Bùm!", ngay khi mọi người chăm chú nhìn khu rừng trước mặt, thì có luồng năng lượng cuồng bạo bùng nổ.  

 

Sau đó, âm thanh nhanh chóng nhỏ đi. Trước mắt mọi người xuất hiện một bóng người, mỗi tay nhấc một người từ bên trong vọt ra.  

 

“Hạng giá áo túi cơm, nên giết!”, nhìn thấy người đó, ông Hoắc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.  

 

Ông Ninh nói: "Lão Thanh, tốc độ của ông đã chậm lại rồi đấy, nếu chậm một chút nữa, có lẽ sẽ có thêm một ít đệ tử học viện chết đấy".  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement