Nghe nói thế Dương Hạo không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đây là lời hoa mỹ đến mức nào chứ, chỉ có thứ mình không nghĩ đến chứ không có thứ họ không có. Nếu như thế, lẽ nào nói mình muốn đổi một ma nô cao thủ cảnh giới Tử Phủ, họ cũng có à?  

 

“Tất nhiên, dừng mấy ý nghĩ không thực tế kia đi”, nhìn vẻ mặt Dương Hạo, ông Hoắc không khỏi nhắc một câu.  

 

Dương Hạo cũng bật cười vì suy nghĩ của mình, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.  

 

Cậu nói: “Ông Hoắc, ông dẫn tôi đến đó một lần đi, tôi không biết điện Đan Khí này ở đâu cả. Sống ở thành Thanh Viễn này mấy năm nay nhưng tôi chưa từng nghe nói đến”.  

 

“Vậy thì đúng rồi, điện Đan Khí là thế lực cực kỳ đáng sợ, người bình thường chắc chắn không biết đến. Cả thành Thanh Viễn này e là chỉ có đám lão già bọn tôi và mấy tản tu có tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mới biết đến sự tồn tại của cô ta. Cánh cửa của điện Đan Khí là nơi chỉ có duy nhất cảnh giới Tiên Thiên mới có thể bước vào”.  

 

“Ồ!”, Dương Hạo ớn lạnh.  

 

Chỉ có cảnh giới Tiên Thiên mới được bước vào, cánh cửa này cũng quá cao rồi, thảo nào mình chưa từng nghe nói đến nó, e là không chỉ có mình mà ngay cả người lớn trong nhà cũng không biết đến sự tồn tại của cô ta quá?  

 

Nghĩ đến mấy người lớn trong nhà, Dương Hạo ngẩng đầu lên hỏi ông Hoắc: “Ông Hoắc, tôi muốn hỏi ông một câu về nhà họ Dương chúng tôi”.  

 

Không ngờ cậu còn chưa nói xong, ông Hoắc đã xua tay nói: “Cậu đừng hỏi nhiều, bây giờ họ rất an toàn, cậu chỉ cần nhớ điều này là được. Nhà họ Dương vì sự tồn tại của cậu cuối cùng sẽ thay đổi rất nhiều”.  

 

Nói xong ánh mắt ông Hoắc lóe lên một chút ánh sáng.  

 

Dương Hạo nghe thế, trong lòng lại dâng lên cảm xúc cuộn trào. Theo ý của ông Hoắc thì là hình như vì mình nên nhà họ Dương sẽ có cơ hội rộng mở phát triển.  

 

Lẽ nào đây cũng là mục đích mà ba ông lão bảo vệ mình?  

 

Dương Hạo cảm thấy rất hoang mang, mặc dù bây giờ mình đang đứng ở vị trí rất cao, nhưng cũng chưa thể đạt đến mức có thể so được với Tiên Thiên, tại sao ba ông lão lại xem trọng mình như thế?  

 

“Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu mà, đi thôi, tôi dẫn cậu đến điện Đan Khí”, ông Hoắc cười nói, sau đó dẫn Dương Hạo rời khỏi điện Công Huân, đi ra khỏi học việc Linh Không.  

 

Dương Hạo kiềm chế sự khó hiểu và ngờ vực, đi ra khỏi học viện Linh Không với ông Hoắc, sự chú ý của cậu lại quay về với việc tích lũy kinh nghiệm lần này của mình.   

 

Không lâu sau, hai người đi đến quần thể tòa nhà cao tầng, nơi này là trung tâm của thành Thanh Viễn, người qua kẻ lại tấp nập, vô cùng sầm uất.  

 

Sau khi đi vào một cửa hàng tên là cửa hàng Ngũ Tượng, mắt Dương Hạo sáng rực lên.  

 

Trong cửa hàng này, có rất nhiều vật phẩm cần thiết cho việc tu luyện, vài loại binh khí áo giáp, và cả các lọ đan dược được xếp trên kệ.  

 

Ngoài ra còn một vài tinh thạch linh khí, trong đó không thiếu các loại hàng cao cấp và tầm trung.  

 

Ngoài ra còn có những vật phẩm tràn đầy linh khí, có lẽ mấy món này không phải là tài nguyên của việc tu luyện, nhưng có rất nhiều món được khai quật từ trong các di tích cổ, mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng không phải là tầm thường.  

 

Dương Hạo nhìn đến hoa cả mắt, mấy món này đa số đều là những thứ cậu chưa từng nhìn thấy, nhưng có nhiều món đã từng xuất hiện trong ghi chép của tàn thiên Ma Vương.  

 

“Sau khi đổi xong thì ra đây xem, có thể tìm được chút đồ tốt”, Dương Hạo thầm nói, sau đó đi theo ông Hoắc đi vào bên trong.  

 

Bước qua cánh cửa để đi vào bên trong sảnh lớn, bỗng có một màn sáng xuất hiện ngay trước mặt hai người.   

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement