Lúc này Tiêu Sóc cũng dời mắt nhìn sang cậu, ông ta nhếch môi cười nói: “Người anh em, nếu cậu giao bảo vật trên người ra có lẽ tôi vẫn có thể tha cho cậu một mạng”.
Dương Hạo híp mắt lại, cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu lại có một loại dao động đặc biệt, đó là dấu hiệu của sự tức giận.
“Muốn bảo vật của tôi cũng được thôi, ông chỉ cần có thể qua đây lấy được nó, tôi sẽ đưa cho ông”, nói rồi Dương Hạo lùi về sau mấy bước.
Có ông Hoắc ở đây, cậu cũng có ý nghĩ muốn thử xem sao, cậu đã giết được mấy cảnh giới Kim Linh cấp bốn nhưng vẫn chưa từng đánh với cảnh giới Tiên Thiên.
“Hừ!”, hừ một tiếng, Tiêu Sóc bèn hô lên với một căn nhà cũ ở phía đối diện: “Tạ Vân Khánh, ngươi còn không xuất hiện thì còn đợi đến lúc nào nữa?”
“Ầm!”, ông ta vừa nói xong, một bóng người bước ra từ trong căn nhà cũ nát kia, khí tức mạnh mẽ lập tức ép bức ông Hoắc.
“Đánh!”, một giọng nói vang lên, xung quanh xuất hiện đến tám tu giả cảnh giới Kim Linh lao đến chỗ Dương Hạo. Còn bản thân Tiêu Sóc và người lúc nãy cùng lúc đánh ông Hoắc.
“Cút đi!”, cả người ông Hoắc toát ra một nguồn năng lượng đáng sợ, sau đó bóng ảo của một con sư hổ khổng lồ xuất hiện phía sau ông ta, huyết mạch chi lực bùng nổ.
“Rầm rầm!”, chỉ một cú đấm đã khiến người bước ra từ trong căn nhà cũ nát đó lùi về sau, năng lượng mãnh liệt đánh tới khiến sắc mặt ông ta tái nhợt.
Đây chính là sự cách biệt giữa Tiên Thiên nhập môn và Tiên Thiên tiểu thành, đòn tấn công này của ông Hoắc có thể khiến ông ta bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng.
“Tiêu Sóc, Mê Thần Trận”, hét lên một tiếng, cao thủ Tiên Thiên tên Tạ Vân Khánh này giơ hai tay ra, sau đó ném ra từng miếng tinh thạch linh khí.
“Xoẹt!”, Tiêu Sóc cũng liên tục kết ấn trong tay, sau đó bày bố tinh thạch linh khí, không lâu sau một bức màn ảo ảnh không ngừng xuất hiện bên trong màn bày bố của họ.
“Gào!”, Huyết Sư đó gào lên, năng lượng khủng khiếp liên tục đánh ra từ nắm đấm của ông Hoắc.