Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Chương 18: Phẫn nộ
 
             Tuy nhiên, sau khi đọc chương nhập môn của Ma Phệ Chân Hỏa, trong lòng cậu luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.  

             Ở cuối chương nhập môn Ma Phệ Chân Hỏa này, câu văn rõ ràng đã ổn định. Theo mạch văn, đến đây đã là kết thúc rồi mới phải.  

             “Thực là kỳ quái”, cậu thầm nhủ, lập tức đặt Ma Phệ Chân Hỏa trở lại chỗ cũ.  

             Sau khi chỉ xem nó một lần, cậu đã hoàn toàn ghi nhớ Ma Phệ Chân Hỏa trong tâm trí mình.  

             Cậu đứng dậy và tìm kiếm những võ kỹ còn lại. Sau một lát, cậu lại đến trước mặt một bản võ kỹ, cầm lấy và mở nó ra, đột nhiên cảm thấy một luồng khí dữ dội thổi về phía mặt mình.  

             "Huyết Luyện Cửu Kiếm. Nhất kiếm cửu luyện, tinh huyết vi dẫn, ma lệ tâm chí. Tâm chí thành, tắc kiếm thành", nhìn vào phương pháp tu luyện Huyết Luyện Cửu Kiếm, Dương Hạo lập tức đắm chìm trong đó.  

             Kiếm là vũ khí, là vua của trăm quân. Là một tu giả, Dương Hạo luôn nghĩ đến cảnh bản thân cậu cao ngạo chống lại thiên hạ. Đó là giấc mơ từ nhỏ của cậu.  

             Chìm vào Huyết Luyện Cửu Kiếm, Dương Hạo vùi đầu vào đó. Lĩnh ngộ mọi từ ở trong, cũng như kiếm ý trong các câu chữ.  

             Võ Các của học viện Linh Không có một quy định nghiêm ngặt là không được mang các võ kỹ ra khỏi Võ Các. Hơn nữa, mỗi đệ tử mỗi tháng chỉ có thể vào Võ Các ba ngày, cho nên hầu hết đệ tử đều trân quý ba ngày này.  

             Dương Hạo vô tình đắm chìm trong Huyết Luyện Cửu Kiếm, thỉnh thoảng lại cầm kiếm trong tay vung lên một cái, lĩnh hội kiếm pháp.  

             Trên tầng thứ ba của Võ Các, bốn đệ tử kia đã rời đi từ lâu. Đúng lúc này, đã thay thành một nhóm ba đệ tử cảnh giới Kim Linh  khác, sau khi đến nơi, tất cả đều ngạc nhiên nhìn Dương Hạo.  

             Tuy nhiên, Dương Hạo chả để ý chút nào, trong lòng cậu chỉ có kiếm, thanh kiếm được rèn bằng chính máu của mình.  

             Thời gian trôi qua, ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Dương Hạo, giọng nói đó là của ông Ninh, người canh giữ Võ Các.  

             "Dương Hạo, hết giờ rồi".  

             Thân thể chấn động, Dương Hạo mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.  

             Cậu đứng dậy và đặt Huyết Luyện Cửu Kiếm trở lại vị trí ban đầu. Sau đó cậu di chuyển và đi xuống cầu thang.  

             “Ông Ninh”, sau khi hành lễ với ông Ninh ở cửa, liền rời khỏi Võ Các.  

             Nhìn bóng lưng của cậu, ông Ninh hai mắt tràn đầy ánh sáng. Linh khí trên người ông ta nổi lên, khơi dậy linh khí xung quanh.  

             Khí tức chuyển động, linh khí trời đất hội tụ. Ông Ninh này là cường giả cảnh giới Tiên Thiên.  

             "Không tệ, có thể lên tầng ba cơ đấy, trong học viện Linh Không chỉ có hai tên đó mới có thể làm được. Về tuổi tác, cậu nhỏ hơn bọn họ hai tuổi. Đáng tiếc là do quy tắc, nếu không tôi sẽ để cậu ở lại tu luyện thêm mấy ngày nữa".  

             Hiển nhiên, giờ phút này, ông Ninh và ông Hoắc đã nhìn Dương Hạo với con mắt khác.  

             Sau khi rời khỏi Võ Các, Dương Hạo trực tiếp trở lại viện của mình. Vừa mới đi được một đoạn đường, một bóng người lao về phía cậu.  

             “Đại ca”, nhìn thấy bóng dáng Dương Hạo, thân hình mảnh khảnh kia kêu lên.  

             “Thanh Thanh?”, nhìn thấy cô gái, Dương Hạo nhíu mày. Lúc này, Dương Thanh Thanh có chút chật vật, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi.  

             Dương Thanh Thanh thở dốc, cái miệng nhỏ nhắn phun ra một ngụm máu phun ra.  

             Sau đó cô ấy lo lắng nói: "Đại ca, nhanh lên. Người của nhà họ Du muốn gây khó dễ cho huynh, nhị ca còn bị đám người Du Kỵ vây đánh. Còn có mấy tên cường giả cảnh giới Ngân Linh nhà họ Du đang muốn đến giết huynh đấy".  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement