Cô ta đã gặp không ít Tiên Thiên nhập môn nhưng lần đầu tiên cô ta gặp người có thể giấu kỹ tu vi của mình tốt đến thế, cô ta bỗng nghĩ đến thanh niên mà Thủy Cống phải đi mời đó.   

 

Người hầu đã như vậy thì chủ nhân của hắn chẳng phải càng mạnh hơn sao?  

 

Thủy Linh Lung càng tràn đầy sự mong đợi, lần đầu tiên cô ta cảm thấy hình như mình có đủ tự tin để đấu lại với thủ đoạn mưu mô của Bồng Lai, chỉ cần người kia có thể giúp mình thì mình có sự trợ giúp mạnh rồi.  

 

“Hai người các ông tiếp tục đi”, Đỗ Diệu đắc ý móc ngón tay với hai người kia, sau đó lòng bàn tay lại xuất hiện luồng sáng như ánh lửa.  

 

Cao Hổ và Ngô Huyền nhìn nhau, sau đó hai người họ xoay người bước xuống võ đài, nếu đã không có phần thắng nào, chi bằng rời khỏi võ đài khi mình chưa bị thương.  

 

“Đúng là chẳng thú vị gì, cứ thế đi xuống à, ông đây còn chưa chơi đủ mà”, Đỗ Diệu không khỏi bĩu môi, sau đó mắt lướt nhìn bốn phía hơi ủ rũ nói.  

 

“Công tử, không ngờ người này lại mạnh như thế”, La Chiến Kỳ nhìn Đỗ Diệu trên võ đài nói.  

 

Bồng Lai híp mắt cười nói: “Cao thủ thì vẫn khá nhiều, thực lực của người này quả thật khá đấy”.  

 

Nói rồi gã chậm rãi đứng lên, sau đó nói: “Nếu đã thế thì cũng đã đến lúc ta ra trận rồi, Thủy Linh Lung cho rằng mình tìm được người giúp rồi sao, nhưng cô ta không biết người này cũng chỉ tầm thường trong mắt ta thôi, tiếp theo ta sẽ phá hủy hoàn toàn may mắn của cô ta”.  

 

“Soạt!”, cả người lướt qua, Bồng Lai xuất hiện trên võ đài, tốc độ của gã rất nhanh, hơn nữa còn không phát ra tiếng động, nguyên khí Tiên Thiên mạnh mẽ đó cuồn cuộn.   

 

Đỗ Diệu quay phắt lại, sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.  

 

Sau đó khóe môi dần cong lên, hắn nói: “Chắc hẳn ngươi là Bồng Lai nhỉ?”  

 

Bồng Lai nhíu mày hỏi: “Ngươi biết ta sao?”  

 

Đỗ Diệu lắc đầu, cười nhạo nói: “Ta không có hứng thú để biết ngươi là ai, chút bản lĩnh này còn không bằng ta đi tìm các em gái để chơi đùa”.  

 

Bồng Lai sầm mặt, Đỗ Diệu lại nói tiếp: “Ngươi đừng nhìn ta như thế, đối thủ của ngươi không phải là ta, ta thừa nhận ta cũng không phải đối thủ của ngươi, công tử của bọn ta sẽ đến dạy dỗ ngươi”.  

 

Nói rồi hắn phóng khoáng vung tay lên, sau đó đi thẳng xuống võ đài.  

 

Bồng Lai bỗng đổi sắc, một thuộc hạ mà đã có cấp bậc Tiên Thiên nhập môn, hơn nữa còn còn mạnh hơn Tiên Thiên nhập môn một chút thì chủ nhân của hắn rốt cuộc có thực lực thế nào đây?  

 

“Chủ nhân của ngươi vẫn chưa xuất hiện, chi bằng chúng ta làm nóng người một chút đi?”, giọng nói lạnh nhạt vang lên, sau đó sát khí toát ra từ cơ thể Bồng Lai lao thẳng lên trời.  

 

Cơ thể gã biến thành hư ảnh, lao về phía Đỗ Diệu đang đứng ở mép võ đài chưa kịp bước xuống.  

 

Ngay lúc Bồng Lai khẽ động, một bóng người đã đứng giữa đám đông ở mép võ đài.  

 

Khi nhìn thấy Bồng Lai ra tay đánh từ phía sau Đỗ Diệu, Dương Hạo sầm mặt, ánh mắt hiện lên tà khí, khí tức lạnh như băng khiến Thủy Cống đứng ở một bên không khỏi run lên.  

 

“Keng!”, vung kiếm ra, sau đó một luồng sáng chói mắt bắn ra.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement