Đỗ Diệu lùi ra sau mấy bước, sau đó nói: “Ngay cả tôi cũng không nhìn tiếp nổi nữa. Tôi đã gặp rất nhiều kẻ ác, thế nhưng hổ mẹ không ăn thịt con, ông là kẻ tiểu nhân bỉ ổi máu lạnh nhất mà tôi từng gặp”.  

 

“Hừ! Tiên Thiên Nhập Môn mà cũng dám làm gì tôi? Bỏ đi, tôi sẽ giết cậu và tên kia trước, đoạt được ma công rồi nói tiếp”, Thuỷ Vô Ba tiến lên trước một bước, khí thế hết sức mạnh mẽ đột nhiên áp chế về phía Đỗ Diệu.  

 

“Ha ha!”, Đỗ Diệu tiến lên trước một bước, sức mạnh cường đại được bộc phát ra, sau đó trong hai mắt cũng ánh lên vẻ kiên định.  

 

Hắn nói: “Muốn giết công tử của tôi, vậy thì phải bước qua ải tôi trước đã!”  

 

“Chết đi!”, một tiếng gầm lạnh lùng vang lên, sau đó cơ thể của Thuỷ Vô Ba liền hoá thành một tàn ảnh lao về phía Đỗ Diệu.  

 

Đồng thời một con rắn lớn cũng xuất hiện phía sau Thuỷ Vô Ba, huyết mạch chi lực của nó rõ ràng mạnh mẽ như là của loài thuỷ mãng.  

 

“Phá cho ta!”, sau lưng Đỗ Diệu xuất hiện một con sói đen, chính là Tam Nhãn Hắc Lang của huyết mạch chi lực, hơi thở hung hãn của loài dã thú lập tức bao trùm cả căn phòng.  

 

“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó cơ thể của Đỗ Diệu bị đánh bay lên trên tường, miệng hắn không ngừng chảy máu, sau đó miệng lộ ra một cái hõm máu hết sức khủng bố.  

 

Chỉ với một đòn, ở trước mặt Tiên Thiên tiểu thành, kẻ cũng coi như cường hãn nhất trong số những Tiên Thiên nhập môn lại bị đánh cho trọng thương. Cách biệt về cảnh giới thật sự quá rõ ràng.  

 

“Khụ khụ! Công tử, không, chủ nhân, ta không giúp được cho huynh rồi”, Đỗ Diệu bất lực nói, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác bi thương. Cái chết dường như đã định đoạt trên người hắn rồi.  

 

Dương Hạo nhìn ra sự không cam tâm của tên này thì khẽ mỉm cười. Có điều nụ cười của cậu lúc này lại hơi lạnh lùng, giống như ẩn chứa cả núi băng lạnh lẽo vậy.  

 

Cậu đứng thẳng cơ thể, cỗ sức mạnh vô biên bên trong cơ thể lập tức bộc phát. Cơ thể của cậu hoàn toàn được bao phủ bởi một màu vàng. Đỗ Diệu ra tay đã tạo ra cơ hội ngắn ngủi cho cậu, thời gian ngưng kết của kim nham chi thân cũng coi như nhờ Đỗ Diệu liều mạng dành lấy.  

 

Không có cách, mật thất này thật sự quá bé rồi. Nếu như mình ra tay, vậy thì Thuỷ Vô Ba sẽ có thể giết mình trước một bước. Vậy nên vào ban nãy khi Đỗ Diệu ra tay, cậu mới nhanh chóng vận hành kim nham chi thân.  

 

Dù nội tạng bên trong cơ thể bị trọng thương, thế nhưng lại không làm ảnh hưởng gì tới sự phát huy của kim nham chi thân. Dương Hạo lúc này lại khôi phục được hình thái chiến thần trên chiến đài ban nãy.  

 

“Lão súc sinh, ông còn điều gì trăn trối nữa không?”, cậu lên tiếng, sát khí trong mắt đột nhiên bộc phát ra một cách điên cuồng.  

 

“Cậu”, sắc mặt của Thuỷ Vô Ba bất chợt biến đổi, lão cảm nhận được sự cường hãn trên người Dương Hạo. Khí tức sức mạnh khủng bố đó khiến cho lão có cảm giác áp lực mãnh liệt.  

 

“Chết đi!”, một con thuỷ mãng rất lớn lao thẳng về phía Dương Hạo, hàm răng sắc nhọn của nó nháy mắt đã tiến lại gần sát cậu.  

 

“Soạt!”, giơ tay ra bắt lấy, cơ thể Dương Hạo mạnh mẽ rung chuyển, sau đó ma khí khủng bố liền bộc phát ra, ma ý nháy mắt đã lao vút lên trời.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement