Thân dài hàng chục mét, trên đầu có chùm hoa màu tím, thân dày hơn mấy thước. Ngay khi xác chết hiện ra, cả căn phòng bỗng trở nên chật trội.
“Tử Xà Vương!”, Từ Hạo thở hổn hển, thất thần nhìn thi thể trước mặt, sau đó quay đầu nhìn Dương Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Tiểu Tử, cậu giết cái này à?”, ông ta không nhịn được hỏi. Nếu là như vậy, bất kể là Dương Hạo dùng phương pháp gì để giết Tử Xà Vương, thì đều có thể được coi là một tu giả không tầm thường.
Khí tức yêu tiên không thể giả được. Từ Hạo cho rằng mình không yếu, nhưng ông ta biết trước mặt Tử Xà Vương, ông ta không là gì cả.
Yêu tiên Tử Phủ, có lẽ chỉ với một đòn duy nhất, ông ta cũng sẽ bị xóa sổ.
Lắc đầu, Dương Hạo nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi không có năng lực lớn như vậy. Tử Xà Vương này là do tôi tình cờ lấy được từ một phế tích. Nó bị linh hồn của thủ hộ giả tiêu diệt".
Từ Hạo nghe vậy liền nhanh chóng thả ra một linh hồn cảm ứng, phát hiện Tử Xà Vương quả thực đã chết bởi vì linh hồn bị vỡ. Ông ta cũng tin vào lời của Dương Hạo.
Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Dương Hạo đành phải nói dối. Nhưng vì sự an toàn của Lão Ma và bản thân, cậu phải làm thế.
Sau khi bình tĩnh lại, Từ Hạo nói: "Cậu định xử lý Tử Xà Vương như nào? Ba ngày nữa sẽ có một cuộc đấu giá. Có muốn đấu giá trong nhà đấu giá không? Hay là tôi ra giá rồi mua”.
Dương Hạo nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi: "Tiền bối, thủ tục đấu giá như thế nào?"
Từ Hạo: "Không cần thủ tục, nhưng sau sự kiện sẽ tính phí 10%. Điện Đan Khí của tôi có uy tín cao nhất trong lĩnh vực kinh doanh, nên cậu có thể yên tâm".
Dương Hạo gật đầu: "Vậy đấu giá đi! Dù sao thì Tử Xà Vương cũng ở cấp độ tiên yêu, nếu giao cho ông, e rằng ông cũng sẽ phải tốn một khoảng thời gian mới thu thập được thứ tôi muốn. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn xem đấu giá ở điện Đan Khí là như nào".
“Vậy được”, Từ Hạo gật đầu nói: “Vậy cậu có thể để thứ này ở đây, ba ngày nữa lại đến hoặc cậu có thể ở lại điện Đan Khí của tôi".
Nửa câu sau khiến lòng Dương Hạo vô cùng cảm động, cậu nói: "Nếu đã thế thì tôi ở lại chỗ ông đi, ra ngoài có chút phiền phức".
Nghe vậy Từ Hạo sững sờ một hồi, sau đó cười rõ tươi. Thiếu niên như Dương Hạo ở ngoài tôi luyện, làm gì có ai không có kẻ thù khắp chốn? Nhất là với một bảo vật như xác của Tử Xà Vương, sao lại không có người thương nhớ cơ chứ?
"Vậy cũng được".
Trong phân bộ của điện Đan Khí, chớp mắt đã hết ba ngày. Ba ngày sau, một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đến phòng cậu và nhẹ nhàng gõ cửa gỗ.