Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 
             Mạng của những người này, ta sẽ lấy hết. Đây là sự kiêu ngạo và bá đạo đến nhường nào chứ. Dương Hạo đứng ở đó, ánh mắt giống như giếng cổ, có vẻ bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sát ý mạnh mẽ.  

             “Lão đại đúng là lão đại, đủ bá đạo, đủ ngông cuồng, ha ha!”, Dương Hoành cười lớn, không hề lo lắng cho Dương Hạo.  

             Phía trên một tòa nhà cách đó không xa, có hai bóng người đang nhìn về phía đám đông.  

             Người phía trước là một thanh niên, chừng hai mươi tuổi, khí chất kiêu ngạo, nhìn đám người phía xa, tràn đầy khinh thường.  

             Bên cạnh người này là một thanh niên áo đen, trên ngực có một thanh trường kiếm, toàn thân tràn đầy khí chất lạnh lùng, sắc bén như vũ khí không vỏ.  

             Kiếm văn, một hoa văn mà chỉ đệ tử của học viện Linh Không mới có, đó là Chấp Pháp đường.  

             Thanh niên ngồi phía trước nhìn trận chiến cách đó không xa, cười khẩy nói: “Du Xung đúng là biết lẩn trốn, nhưng cho dù trốn kỹ thế nào, hắn vẫn chỉ là một tên cặn bã”.  

             Một cái nhìn sắc bén lóe lên trong mắt đệ tử Chấp Pháp đường, hắn nói: “Công tử Du Phi nói đúng, Du Xung chỉ là một tên khốn kiếp, cho dù thực lực của hắn có tốt thế nào cũng không thể so sánh được với công tử”.  

             “Ha ha!”, thanh niên khẽ cười, sau đó nói: “Sư huynh Lục Uy khen ngợi rồi”.  

             Sau đó hắn nhìn về phía bóng lưng Dương Hạo, mang theo sát khí nói: “Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là Dương Hạo đó, chỉ là mười hai mạch phàm linh, lại có thể chiến đấu với cảnh giới Ngân Linh, dường như đến cả cấp độ ngưng hình của cảnh giới Ngân Linh cũng không phải đối thủ của hắn”.  

             “Vậy thì sao chứ? Chỉ cần công tử trung thành với thiếu chủ của chúng tôi, đừng nói là đám con cháu của nhà họ Dương, cho dù cả nhà họ Du hay cả cái thành Thanh Viễn này đều có thể khống chế được”.  

             “Ha ha! Công tử La Vân đúng là một anh hùng hào kiệt. Du Phi tôi đương nhiên muốn đi theo ngài ấy”, Du Phi cười nói, tuy nhiên trong mắt lại mang theo chút tàn ác.  

             La Vân muốn lợi dụng hắn, lợi dụng nhà họ Du. Bản thân mình tội gì không thử lợi dụng người này, tận dụng bối cảnh vững chắc của hắn?  

             “Ầm!”  

             Âm thanh chấn động từ xa truyền đến, sau đó ánh mắt hai người tập trung vào cuộc đối đầu giữa họ Dương, nhà họ Du và nhà họ Triệu. Lúc này, Dương Hạo đã ra tay.  

             Du Xung không ra tay, mà năm tu giả cảnh giới Ngân Linh của nhà họ Du và hai người cảnh giới Ngân Linh của nhà họ Triệu tiến hành bao vây công kích Dương Hạo.  

             Bảy cảnh giới Ngân Linh, ba cảnh giới Ngân Linh bước thứ hai ngưng hình, bốn cảnh giới ngân linh bước thứ nhất uẩn khí, cho dù là tu giả cảnh giới Ngân Linh bước thứ ba cương lực cũng phải dồn toàn lực đối phó.  

             “Bụp!”, Dương Hạo tung nắm đấm, khí tức mạnh mẽ không ngừng công kích bảy người, đối mặt với vòng vây như vậy, trên mặt cậu hiện ra vẻ ngưng trọng.  

             “Phục Hổ Thiết Chưởng! Chịu chết đi!”, một ngọn gió dữ dội với sát khí chết người quét tới từ phía sau.  

             Hai mắt Dương Hạo đanh lại, sau đó khẽ xoay người, tránh được đòn tấn công hiểm hóc.  

             “Bụp!”, linh khí cường đạo lập tức ập tới phía sau lưng cậu, một ngụm máu lập tức phun từ miệng ra ngoài.  

             “Đại ca!”  

             “Lão đại!”, thấy Dương Hạo bị thương, đám người Dương Hoành đều trở nên lo lắng.  

             Đối mặt với tình huống như vậy, cho dù trong lòng họ có tin tưởng Dương Hạo đến thế nào thì cũng không thể do dự thêm được nữa, Dương Hạo bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bảy tu giả cảnh giới Ngân Linh này vây hãm và giết hết, họ không thể trơ mắt đứng nhìn được.   

             Tuy nhiên ngay khi đám người Dương Hoành chuẩn bị ra tay, Dương Hạo đang bị bảy người vây hãm đột nhiên bộc phát ra một luồng ý chí kinh người.  

             Ý chí này tràn đầy khí thế bất khả chiến bại, trong chốc lát liền lột vỏ như kiếm bén, Dương Hạo dường như chính là bao kiếm sắc bén.  

             “Nếu các ngươi đều muốn chết, vậy thì ta sẽ toại nguyện cho các ngươi”, Dương Hạo nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó chậm rãi đưa tay ra.  

             Theo động tác của Dương Hạo, mọi người mới chú ý đến thanh trường kiếm sau lưng cậu.  

             Bàn tay chậm rãi nắm lấy thanh trường kiếm, khí tức hung hãn của Dương Hạo càng lúc càng mạnh.  

             “Giết hắn!”, Du Xung cảm nhận được khí tức trên người Dương Hạo không đúng lắm, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, sau đó ra lệnh, tràn đầy sát khí.  

             “Giết!”  

             “Phá Vân Quyền!”  

             “Thiết Bích Chỉ!”  

             “Ngũ Liệt Thủ!”  

             “Thanh Không Sát!”, từng đợt tấn công dữ dội dồn dập, sau đó tất cả các huyệt đạo trên người Dương Hạo đều bị khóa chặt.  

             Công kích kịch liệt, sát khí xuyên qua không trung, đối mặt với công kích của bảy người, trên mặt Dương Hạo nở nụ cười nhàn nhạt.  

             Nụ cười của cậu tràn đầy sát khí. Nụ cười của cậu tràn đầy tức giận. Nụ cười của cậu cũng chứa đựng sự sắc bén vô song, thanh trường kiếm phía sau lưng cậu lập tức xuất khỏi vỏ.  

             “Keng!”, xuất kiếm, phát ra tiếng vang lảnh lót.  

             Sau đó Dương Hạo bước từng bước, một luồng ánh

 

Advertisement
';
Advertisement