“Nếu là bà Thanh Nguyệt ra giá thì sao vãn bối dám giành với bà chứ?”, thanh niên mặc áo gấm cũng nói, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Bốn chữ như một lệnh cấm khiến các cường giả tranh giành đều từ bỏ ý định tiếp tục hét giá, sự cường bạo của bà lão Thanh Nguyệt khiến các thế lực ở phía sau cũng kiêng dè.
“Bà lão Thanh Nguyệt, hóa ra là bà à, thảo nào mấy tên đó đều không dám nâng giá nữa, nếu xét về tu vi thì bà lão Thanh Nguyệt đang ở cấp bậc đỉnh cấp ở thành La Hầu, người nhà họ La dĩ nhiên không dám tranh giành, đến cả tán tu Phong Đồng cũng không dám chọc vào”.
“Thanh niên áo đen đó chắc là người của Thiên Quân Môn, hắn không giành cũng hợp lý, nghe nói bà lão Thanh Nguyệt là một trong những người cung phụng Thiên Quân Môn”.
Từ Hạo thầm nhủ, sau đó mỉm cười nói: “Nếu không còn ai đưa giá cao hơn nữa thì thi thể Tử Xà Vương này thuộc về bà lão Thanh Nguyệt”.
“Một miếng huyền dương tinh hạ cấp”, đợi đến khi mọi chuyện xong hết, Dương Hạo mới ngồi lại ghế của mình, mỉm cười nói.
Đây là tinh hoa đáng giá một trăm ngàn tinh thạch linh khí thượng phẩm, lần thu hoạch này của cậu có thể miêu tả bằng hai từ khủng khiếp, cái này cần bao nhiêu viên đan hồn Đại Yêu mới có thể đổi lại được?
Đấu giá kết thúc, mọi người bắt đầu ra về, Ôn Hoa Vũ ở phía đối diện sầm mặt liếc nhìn Dương Hạo, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Dương Hạo không đi ngay vì cậu còn đợi Từ Hạo đem Ô Kim Sa và Kiếm Lạc Hoàng Hôn mà mình đấu giá được trước đó và huyền dương tinh đến.
Không lâu sau, Từ Hạo xuất hiện, ông ta mỉm cười nhìn Dương Hạo nói: “Thằng nhóc cậu đấy, lần này phát tài rồi nhé”.
Dương Hạo cười nói: “Phải cảm ơn tiền bối nữa đã cho tôi cơ hội được phát tài này”.
“Không không”, Từ Hạo vội xua tay nói: “Tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, sau khi đấu giá được thi thể Tử Xà Vương thì có lẽ địa vị của tôi có thể cao lên không ít. Từ thành Thanh Viễn đến đây cũng nhờ vào ba mươi sáu viên đan hồn Đại Yêu của cậu, lần này tôi càng phải trịnh trọng cảm ơn cậu một lần”.
Ánh mắt Dương Hạo hiện lên một tia vui mừng, cậu đợi câu này nãy giờ.
“Nếu đã thế thì chi bằng miễn mười phần trăm chi phí thế nào?”, mười phần trăm tương đương năm mươi ngàn tinh thạch thượng phẩm, quả thật cậu không nỡ.
“Cái này không thể miễn”, Từ Hạo lắc đầu: “Cùng lắm tôi có thể tìm cho cậu một ít bảo vật, tính rẻ cho cậu một chút, việc đấu giá Tử Xà Vương này ở trước mặt bao nhiêu người, tôi không dám cho cậu lợi ích gì ở đây được”.
“Ha ha, cũng được”, Dương Hạo bật cười rồi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!