“Hừ!”, hai mắt Dương Hạo ngưng trọng, sau đó thanh trường kiếm lập tức tỏa ra một tia sáng sắc bén: “Ta muốn xem xem, ngươi định khiến bọn ta chết thế nào?”  

 

“Giết!”, Du Xung rống lên một tiếng, sau đó linh khí bước thứ hai của cảnh giới Ngân Linh hoàn toàn bộc phát ra, ngưng tụ thành hình ánh dao chém về phía Dương Hạo.  

 

“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Nhất!”, Dương Hạo híp mắt, sau đó trường kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng màu máu, lập tức bao phủ Du Xung.  

 

“Keng!”  

 

Tiếng vũ khí va chạm vang lên, đòn công kích của hai người va chạm kịch liệt, thực lực của Du Xung mạnh hơn rất nhiều so với ba tu giả lúc nãy.  

 

Nhưng bất kể như thế nào, trước Huyết Luyện Cửu Kếm, trên ngực hắn vẫn xuất hiện một vết máu. Kiếm của Dương Hạo quá nhanh, nhanh đến mức hắn muốn cản nhưng hoàn toàn không thể cản được.  

 

“Ha ha! Run rẩy trước mặt ta đi! Chết!”, giọng nói của Dương Hoành vang lên, sau đó cậu ta thô bạo đấm vào người một tu giả cảnh giới Ngân Linh bước hai, giết chết hắn ngay tại chỗ.  

 

Ba tu giả bước thứ hai của cảnh giới Ngân Linh, tuy rằng thực lực của họ không yếu, nhưng sau khi bị chém một kiếm của Dương Hạo, hoàn toàn không chống đỡ được đòn công kích của đám người Dương Hoành.  

 

Một người chết, hai người còn lại cũng nhanh chóng đi theo. Cho đến lúc này, đám thuộc hạ mà Du Xung đưa tới, chỉ còn lại một đám tu giả cảnh giới Phàm Linh mà thôi.  

 

“Đáng chết, Dương Hạo, ta đã nói các ngươi đều sẽ phải chết rất thảm”, Du Xung nhận ra mọi chuyện không thể cứu vãn, gầm lên một tiếng rồi lùi lại phía sau.  

 

Dương Hạo híp mắt lại, sau đó vẫn nở nụ cười quen thuộc: “Bây giờ muốn chạy, muộn rồi”.  

 

Du Phi đang đứng trên tòa lầu phía xa, trong mắt hiện lên một chút không hài lòng, sau đó nói với người phía sau: “Lục Uy huynh, Du Xung là một con cờ tốt, đặc biệt là cha hắn, thực lực không tồi. Tôi muốn lợi dụng hai cha con họ, vì vậy tôi chưa muốn hắn chết”.  

 

“Đã hiểu”, Lục Uy ở đằng sau gật đầu, sau đó hóa thành một đạo quang cực kỳ sắc bén bắn thẳng tới chỗ đám người Dương Hạo, mang theo tiếng gió rít cực mạnh.  

 

 

 

Dương Hạo đang định vung kiếm lên, lấy mạng của Du Xung, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy có một bóng người lao tới, khí tức cực mạnh lập tức ép chặt trái tim cậu.  

 

“Mạnh quá! Đỉnh phong cảnh giới Ngân Linh!”, Dương Hạo cảm nhận được luồng khí tức đó, lập tức chấn động trong lòng, đối phương nhắm vào mình mà tới, là địch ắt không phải bạn.  

 

Hai mắt ngưng tụ, khi cậu nhìn thấy kiếm văn trên y phục của người đó, trái tim trùng xuống. Người đó, lại là đệ tử của Chấp Pháp đường.  

 

“Vù!”, trong lúc bóng người này sắp tới gần cậu, đằng xa lại xuất hiện một bóng người khác.  

 

Người này tuy thân hình mảnh khảnh nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, gần như trong tích tắc đã vọt tới hàng trăm mét, tuy tốc độ rất nhanh nhưng cũng không thể đuổi kịp người trước đó.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement