Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Hả?”, ngay lúc này, Y Thắng Tuyết cũng chú ý đến một bóng lưng, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

 

Vũ Xuyên hơi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Y Thắng Tuyết, cũng phát hiện ra bóng lưng đó, sau đó ông ta nhìn Y Thắng Tuyết hỏi: “Sư huynh Thắng Tuyết, sao thế? Huynh quen người kia à?”  

 

“Đã từng gặp”, Y Thắng Tuyết gật đầu, sau đó cong môi nói: “Xem ra rất có thể ta đã cứu một đệ tử kiệt xuất về cho Thiên Quân Môn”.  

 

Tề Đằng cũng để ý đến nói: “Tiên Thiên nhập môn, cảnh giới không cao nhưng tính kiên cường lại mạnh hơn các Tiên Thiên đại thành rất nhiều. Cho đến bây giờ, e là tên này dựa vào sức mạnh cơ thể để tiến về trước”.  

 

“Nhưng dù sao cảnh giới của cậu ta vẫn khá thấp, đến giờ ngoài mấy người có vóc người cao lớn ra thì những người khác đều là Tiên Thiên đại thành hoặc đỉnh cấp, đến lúc quyết đấu e là cậu ta sẽ bị loại ngay thôi”, Vũ Xuyên nói.  

 

“Chúng ta cùng đợi mà xem”, ánh mắt Y Thắng Tuyết lại lóe sáng, y nhớ rõ lúc gặp hai huynh đệ cảnh giới Tử Phủ ở nhà họ Bồng, tên này không hề sợ hãi có ý lùi bước.  

 

Nếu chàng trai này không phải kẻ ngốc thì tuyệt đối có lòng tự tin mạnh mẽ.  

 

“Tên nhóc này đúng là hiếm thấy”, Y Thắng Tuyết khẽ cười rồi không nói gì nữa.  

 

“Ầm!”, ở khoảng cách ba mươi mét, uy lực đó đánh xuống như sấm chớp, lại có bốn người nôn ra máu văng ra ngoài.  

 

“Ầm!”, Dương Hạo chỉ cảm thấy cơ thể mình chấn động cực mạnh, sau đó xương cốt đều phát ra tiếng, sức mạnh này quả thật khá đáng sợ.  

 

“Cũng may, vẫn có thể chịu được”, cậu nhếch môi, sau đó tiếp tục đứng thẳng người đi về phía trước.  

 

“Sư huynh Lãnh Ngôn quả nhiên là không hề tầm thường, ta sắp không chịu được nữa rồi, không ngờ huynh vẫn có thể kiên trì, nhìn cơ thể huynh yếu ớt thế mà lại có sức lực đáng sợ như vậy”, Thiết Sơn nói.  

 

Các tu giả Tiên Thiên tiểu thành và Tiên Thiên viên mãn không nói gì, đều cố hết sức chống đỡ cơ thể, năng lượng lập lòe ánh sáng,  họ đều sử dụng nguyên khí Tiên Thiên để chống lại áp lực cực lớn đó.  

 

“Rầm!”, ở khoảng cách hai mươi mét, uy lực đó lại tăng lên gấp đôi.  

 

Ngay khi uy lực đó tăng lên, từng tu giả một đều không chịu nổi nữa, lần này có đến bảy người bị văng ra, chỉ còn lại mười một người.  

 

“Kiên trì, ta nhất định phải kiên trì”.  

 

“Không! Ta tuyệt đối sẽ không thua”.  

 

“Uy lực này sao có thể khiến ta lùi bước, ta muốn trở thành cường giả tuyệt thế, vượt qua cả Thiên Quân”.  

 

Các tu giả đều trầm giọng lớn tiếng hét lên, sau đó họ lại tiếp tục sải những bước run rẩy từng bước tiến về phía trước.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement