Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Vạn Tử Bất Diệt Hồn là năng lượng của linh hồn, còn Linh Hồn Kim Diệp lại là lĩnh hội cảnh giới, hai cái này không hề xung đột với nhau, xuất hiện giữa biển kiến thức.   

 

“Ầm!”, ngay lúc này tâm cảnh của Dương Hạo cũng thoát khỏi những gông cùm, trở thành cấp bậc Tâm Lực, từ đó cậu lại có thêm một bản lĩnh tấn công nữa, tấn công Tâm Lực.  

 

“A!”, tiếng hét rung trời, tràn đầy sự kiêu ngạo cùng tham vọng.  

 

“Được đấy, tâm cảnh của tên nhóc này thế mà đã tăng lên đến bậc Tâm Lực rồi”, Hướng Ninh Phong không khỏi nhướng mày, sau đó nhìn về phía Khí Nguyên Tông và Thành Chủ Phủ ở một bên.  

 

Ông ta vẫy tay nói: “Bắc Thanh, La Thần Hi, Thiên Quân Môn ta chọn đệ tử hình như không liên quan gì đến hai ngươi nhỉ?”  

 

Vừa nghe ông ta nói thế, Bắc Thanh và La Thần Hi đều sầm mặt, hai người nhìn Hướng Ninh Phong, mặc dù ánh mắt hiện lên vẻ tức giận nhưng cũng không dám tỏ ra láo xược.  

 

 

 

Lão đại mà Tề Đằng nói là Hướng Ninh Phong, thực lực mạnh hơn hai người họ rất nhiều, nếu chọc giận ông ta thì e là thể diện của hai người họ sẽ chẳng còn.  

 

“Cáo từ!”  

 

“Cáo từ!”, hai người lần lượt nói tạm biệt, sau đó dẫn người của mình rời đi.  

 

Trước khi ở đây, có rất nhiều người bị Thiên Quân Môn loại nhưng đều lặng lẽ rời đi theo họ, trong số đó có một hai người không phải là người tầm thường.  

 

Họ là người của hai thế lực muốn cài tai mắt vào Thiên Quân Môn nhưng không thể thành công. Thiên Quân Môn quá hà khắc, đến nỗi mỗi lần họ muốn sắp xếp tai mắt vào đều không làm được.  

 

Ngoài số người có hạn kia ra, còn có vài người bị lôi kéo đến, mặc dù hai người họ không mạnh như Thiên Quân Môn nhưng cũng có nền tảng không thua kém gì, rất nhiều thanh niên đều không chịu được sự mê hoặc.  

 

“Bùm!”, sau khi mấy người này đi rồi, Hương Ninh Phong vẫy tay, màn sương mù trong không gian bị Tề Đằng che lại đó lập tức biến mất.  

 

Thanh niên quỳ trước Tượng Thần xuất hiện trong tầm mắt, cậu còn nở nụ cười, thần thái ôn hòa và bình tĩnh, đôi mắt chậm rãi mở ra, sâu trong đôi mắt đó như có hai ánh sao lấp lánh.  

 

Dương Hạo mỉm cười đứng lên, tu hành của thời khắc này đáng giá tu luyện mà cậu đã trải qua hai mươi mốt năm, truyền thụ đạo khiến cậu lĩnh hội trước cảnh giới Tử Phủ và Linh Kiếp.  

 

“Một khi tu hành sẽ được thăng cấp”, không kiềm được nói ra tám chữ này, sau đó trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ, một mệnh lệnh được truyền sang cho Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, kêu gọi hai người bọn họ.  

 

“Cậu tên gì?”, lúc này một giọng nói vang lên, lúc quay đầu lại Dương Hạo nhận ra có một người trung niên mày rậm đang đứng trước mặt mình.  

 

Người trung niên nhìn mình, ôn hòa mỉm cười nói.  

 

“Dương Hạo”, bật ra hai chữ, sau đó cậu lau sơ khuôn mặt mình để lộ ra dung mạo thật.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement