“Nếu có việc gì có thể tìm đám người này, ta không giải quyết đâu”, nói rồi phó môn chủ Tề Đằng xoay người rời đi.  

 

“Ta cũng đi”, Vũ Xuyên mỉm cười với ba người Dương Hạo rồi rời đi, chỉ còn lại một mình Y Thắng Tuyết.  

 

“Ừ thì, ta cũng phải đi rồi”, Y Thắng Tuyết khẽ cười, sau đó gật đầu với Lê Tiêu và Thích Vi Vũ, cuối cùng nhìn sang Dương Hạo nói: “Sư đệ, nếu rảnh rỗi thì đến thành La Hầu với ta một chuyến nhé?”  

 

“Qua một thời gian nữa đệ nhất định sẽ đến đó”, Dương Hạo cười.  

 

Vừa rồi cậu nghe được Y Thắng Tuyết truyền âm cho mình, tên này chỉ nói một câu: “Thiên Quân Môn không phải là nơi người khác có thể tùy tiện ức hiếp, đệ tự mình xử lý hai tên nhà họ Bồng kia, sư huynh làm chỗ dựa cho đệ”.  

 

Trước đó khi còn ở ngoài cổng thành, Dương Hạo vẫn chưa phải là đệ tử Thiên Quân Môn, Y Thắng Tuyết chỉ ra tay giúp đỡ, sau đó thì mặc kệ.  

 

Nhưng bây giờ Dương Hạo đã là đệ tử của Thiên Quân Môn thì lại khác. Đệ tử Thiên Quân Môn đã bao giờ để người khác ức hiếp như thế chưa? Hai tên cảnh giới Tử Phủ cấp dưỡng anh chèn ép Dương Hạo, nhất định phải đòi lại món nợ này.  

 

Thật ra Y Thắng Tuyết làm thế cũng có ý định kết giao với Dương Hạo, bây giờ ai cũng có thể nhìn ra Dương Hạo chạm được vào Tượng Thần, Thiên Quân xuất hiện truyền đạo, sau này chắc chắn là tiền đồ vô hạn.  

 

Bây giờ không tạo mối quan hệ tốt hơn thì cũng chẳng phải chuyện xấu gì với Y Thắng Tuyết.  

 

“Ha ha!”, Y Thắng Tuyết bật cười rồi đi khỏi đó.  

 

Dương Hạo xoay người nhìn Lê Tiêu lạnh lùng nghiêm nghị và Thích Vi Vũ yêu kiều xinh đẹp nói: “Sao rồi, các ngươi định chọn thế nào?”  

 

“Tùy vậy, trước tiên đột phá cảnh giới, đạt đến cảnh giới Tử Phủ rồi hẵng tính”, Lê Tiêu nói.  

 

Có Chu Linh Thông Nguyên Đan của môn chủ tặng, việc hắn đột phá cảnh giới Tử Phủ chỉ là chuyện sớm muộn.  

 

Hắn nhìn Dương Hạo cười nói: “Sư huynh Dương Hạo, đợi ta đột phá cảnh giới Tử Phủ, chúng ta lại thử xem, nói không chừng lúc đó ta đã vượt qua huynh rồi”.  

 

“Được thôi”, Dương Hạo cũng cười nói.  

 

Thích Vi Vũ híp mắt nhìn Dương Hạo, tư thế cực kỳ ghẹo người nói: “Sư huynh Dương Hạo, ta cũng muốn vượt qua huynh”.  

 

Một lúc sau, một nam một nữ thề rằng muốn vượt qua Dương Hạo đều lần lượt rời khỏi đây.  

 

Dương Hạo nhìn bóng lưng họ mỉm cười, sau đó xoay người đi đến vị trí chính giữa của sân, đi đến trước một rừng cây cao, cảm nhận được nhiệt độ nóng bức ở phía trước, sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc.  

 

Tiếp tục đi về phía trước, cảm giác nóng bức đó càng mãnh liệt hơn, thoáng chốc đã đi hơn ba dặm, hai bên đường đều trải đầy những hòn đá đỏ, trên đó chứa khí tức nóng bức.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement