Tông Lãng chế nhạo nói: "Cứ thử xem”.
Khuôn mặt của La Thần Hi đông cứng lại, năng lượng trào dâng trong cơ thể, như thể gã sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng sau đó, gã vẫn nhịn xuống.
“Hừ!”, Dương Hạo cảm thấy khí tức của Đỗ Diệu càng ngày càng yếu, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Cậu tiến lên vài bước, đi về phía đại điện.
"Dừng lại! Người ngoài đừng có mơ tiến vào đại điện của phủ thành chủ”, mấy tu giả cảnh giới Tử Phủ bước tới để ngăn bước chân của Dương Hạo.
“Giết!”, gào lên một tiếng, Dương Hạo đột nhiên rút kiếm, kiếm lực bắn ra tận trời. Trong phút chốc, hai người cảnh giới Tử Phủ trước mặt đều cảm giác được áp lực kinh khủng đè xuống, khiến cho bọn họ không thể chống lại.
“Chết đi!”, cậu lại phun ra hai chữ, sau đó nâng Hỏa Nha Kiếm trong tay lên, trên lưỡi kiếm chợt lóe một ngọn lửa.
"Bùm! Bùm!”, hai tu giả cảnh giới Tử Phủ trực tiếp bị thể lực kinh người cùng đường kiếm uy lực của cậu đánh lui. Đặc biệt là khi rút kiếm ra, một người trong số họ đã nhận một kiếm sắc bén, suýt chút nữa thì bị xuyên thủng tim.
"Ta vốn không muốn chọc vào ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác làm động vào ta và những người xung quanh, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Thả người hầu của ta ra, thì có thể ta còn tha cho ngươi một con đường sống, bằng không, ta sẽ rửa máu phủ thành chủ này".
Rửa máu phủ thành chủ. Ngay khi những lời này được nói ra, ngay cả Tông Lãng cũng phải kinh ngạc trước sự độc đoán của Dương Hạo.
Cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành đỉnh phong mà dám nói sẽ rửa máu đám cường giả cảnh giới Linh Kiếp, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, e rằng mọi người sẽ cho rằng cậu điên rồi, muốn lao đầu vào chỗ chết.
"Rửa máu La Thị á? Ngươi đang muốn chết đấy à", La Thần Hi giờ phút này cuối cùng cũng nổi giận, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, khí thế trên người lập tức phun trào.
“La Thần Hi, đối thủ của ngươi không phải là đệ ấy”, Tông Lãng cười nhẹ, sau đó thân hình cường tráng như một bóng ma lóe lên, hắn đến đối diện với La Thần Hi.
“Tông Lãng, đừng có mà không biết điều”, La Thần Hi trầm giọng nói, sát khí đằng đằng lao thẳng về phía đối phương.
Tông Lãng cười nhẹ nói: "Nếu ngươi ra tay, thì ta không ngại tiếp chiêu đâu. Không biết điều à à? Hừ, bắt người Thiên Quân Môn ta, phủ thành chủ của ngươi cũng to gan thật đấy".
“Ngừng nhiều lời đi, sư huynh, chúng ta hôm nay sẽ đại náo phủ thành chủ một phen”, Y Thắng Tuyết tràn đầy tinh thần chiến đấu, lao về phía trước.
“Bùm!”, hai người vừa định xuất phát, chín cường giả trong phủ thành chủ đằng kia đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ áp sát về phía bên này.