“Đinh!”, một âm thanh giòn giã vang lên, sợi dây xích bị bung ra, thân thể Đỗ Diệu ngã xuống đất.  

 

Dương Hạo bước tới, đưa tay định nhổ những cái gai giữa lông mày và đỉnh đầu của tên đó ra. Nhưng lúc này, Tông Lãng lập tức tiến lên ngăn cản.  

 

"Đừng động. Nếu đệ rút ra bây giờ thì rất có thể linh hồn cậu ta sẽ tán loạn, đến lúc đó thần tiên cũng khó mà cứu được", Tông Lãng nói.  

 

Dương Hạo suy nghĩ một chút, trong lòng thấy cũng đúng. Cái gai này đã đâm vào biển ý thức rồi, nếu động thủ, Đỗ Diệu chắc chắn sẽ chết.  

 

“Giao cậu ta cho ta đi!”, Tông Lãng thở dài và nói lại: “Ta sẽ phong ấn linh hồn của cậu ta trước, sau khi ra ngoài rồi nói. Tên La Thần Hi đó sẽ không để chúng ta ra ngoài dễ dàng như vậy đâu”.  

 

Sau đó Tông Lãng trực tiếp phất tay, thân thể Đỗ Diệu biến mất. Lần này, Dương Hạo chấn động.  

 

"Haha! Đây là chút thủ đoạn của ta”, Tông Lãng cười thần bí, sau đó nói: "Thứ này có thể cất giữ sinh vật sống, đương nhiên không gian bên trong không tới ba thước, rất hẹp".  

 

Nói rồi, Tông Lãng giơ một chiếc nhẫn trên ngón tay phải của mình lên, hoa văn phức tạp chứng tỏ sự phi thường của nó.  

 

Dương Hạo gật đầu, sau đó nói: "Sư huynh, chúng ta đi ra ngoài trước đi".  

 

“Ừ”, Tông Lãng gật đầu.  

 

Cả hai quay người bước ra ngoài, vừa đi được vài bước, xung quanh họ đã xuất hiện một luồng năng lượng cực mạnh, trực tiếp bao phủ lấy họ.  

 

“Bùm!”, “bùm!”, trong tích tắc, hàng chục công kích điên cuồng lao về phía bọn họ, cả hai đều bị trúng đòn không dưới mười lần.  

 

Bọn họ lui ra ngoài, vẻ mặt đột nhiên vô cùng kinh ngạc.  

 

Khoé miệng Dương Hạo có vết máu, sắc mặt tái nhợt. Đợt tấn công vừa rồi mang theo khí tức linh hồn rất kinh người.  

 

Đối với Tông Lãng cũng vậy, hắn hoàn toàn không chịu được tác động của xung kích linh hồn nên sắc mặt trở nên tái nhợt.  

 

"Đây là trận pháp. Có vẻ như La Thần Hi ẩn thân sâu hơn chúng ta rất nhiều. Sư đệ, e rằng chúng ta muốn ra ngoài không dễ như vậy đâu”, Tông Lãng nói.  

 

Trong mắt sáng lên, Dương Hạo lắc đầu nói: "Không vội. Chỉ là trận pháp thôi, cho ta vài ngày, ta sẽ phá mở nó".  

 

Dương Hạo nói xong liền khoanh chân ngồi xuống. Sau đó tâm trí cậu chuyển động, các chương lộn xộn hiện ra trong đầu cậu.  

 

Trận đạo vô cực, bốn chữ vang vọng trong biển ý thức của cậu. Cậu nhanh chóng bắt đầu lướt xem trận pháp, tìm kiếm thông tin của trận pháp tấn công cậu vừa rồi.  

 

“Vạn Nguyên Diệt Hồn Trận, đúng là nó rồi”, một lúc sau, Dương Hạo đã tìm được trận pháp này.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement