Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 

 

 “Hừ!”, phất tay thu lại thân thể của Đỗ Diệu, tay trái Dương Hạo mang theo bảo vật không gian của Tông Lãng. Không gian bên trong tuy không lớn lắm nhưng có khả năng lưu trữ sinh mệnh.  

 

Sau khi đi ra khỏi tiểu viện, cậu liếc mắt nhìn xung quanh, thả hồn, lập tức cảm nhận được đám người Tô Nhã đều đang chăm chỉ luyện tập.  

 

Dưới sự dẫn dắt của cậu, Tô Nhã và những người khác cũng có được một vị trí ở đây, viện tử được sắp xếp ở xung quanh cậu.  

 

Nghĩ đến Tô Nhã, Dương Hạo cảm thấy có chút nặng nề. Gánh vác mối thù của Tông Lãng trên lưng, La Thần Hi trong cảnh giới Linh Kiếp quá mạnh, hơn nữa gã biết bí mật của cậu.  

 

“Nếu không giết hắn sớm thì không ổn”, trong lòng nhủ thầm một câu, sau đó trực tiếp rời khỏi tiểu viện, đi về phía một ngôi đền sâu trong Thiên Quân Môn.  

 

“Điện Tọa Thiên”, đứng ở trước đại sảnh, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn ba chữ phía trên, trong lòng có chút chấn động.  

 

Trên ba chữ có một khí tức huyền bí vô song, chính là khí tức của Đạo. Chỉ là áp lực của ba chữ này đã khiến cậu cảm thấy tâm hồn run rẩy.  

 

“Những lời mà Thiên Quân để lại thật sự rất đáng sợ”, trong lòng thầm nhủ, sau đó bước tới cửa chính điện.  

 

“Bùm!”, cửa mở ra, hàng chục con mắt đột nhiên nhìn về phía cậu. Trong toàn bộ điện Tọa Thiên, có mấy chục đệ tử Thiên Quân Môn đang thu dọn lựa chọn đồ đạc bên trong.  

 

Ở cửa, có một thanh niên kì quái đang chống một chân lên bàn, nhìn mọi người trong sân với vẻ mặt lãnh đạm.  

 

“Người mới à?”, khi hắn liếc nhìn Dương Hạo, liền nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó nói: “Muốn vào trong điện này, cần giao ra một ngàn tinh thạch thượng phẩm, không thì ra khỏi đây”.  

 

Nhiều đệ tử của Thiên Quân Môn khi nghe thấy lời này, đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Một ngàn tinh thạch thượng phẩm, bọn họ mỗi lần vào đều phải trả, xót thật mà.  

 

Lông mày cậu nhíu lại, trên mặt Dương Hạo cũng lộ ra vẻ không hài lòng. Cậu lạnh lùng nhìn người thanh niên kì quặc này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.  

 

Với một nghìn tinh thạch thượng phẩm, có thể mua nhiều thứ bên ngoài. Ở đây chỉ vào cửa đã giá này, quả là quá đáng.  

 

“Sư đệ Dương Hạo, đưa cho hắn đi!”, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên gầy gò vừa đi vừa nói: “Vị này phụ trách nơi này, ngay cả tông chủ cũng không thể xen vào, thế nên là chịu chút đi!"  

 

Người đó cứ nói thằng, cũng không ngại bị thanh niên quái dị kia nghe được. Và đối phương dường như cũng không bận tâm, chỉ cười nhạt.  

 

Dương Hạo liếc nhìn người đàn ông trung niên tiều tụy, chính là một trong ba người đã luyện công với Tông Lăng trong không gian Viêm hỏa ngày hôm đó. Cậu gật đầu rồi nhanh chóng giao tinh thạch ra.  

 

Người trung niên thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên có chút kiềng tên kì quái kia.  

 

Sau đó ông ta cười với Dương Hạo: "Ta tên Văn Đĩnh, xếp thứ mười ba trong Thiên Quân Môn. Cậu cũng có thể gọi ta là mười ba. Đi thôi! Ta sẽ cho cậu xem cái bảo khố này”.  

 

Dương Hạo cười gọi: "Văn Đĩnh sư huynh”.  

 

“Bảo khố này chia làm năm gian”, Văn Đĩnh bắt đầu giới thiệu điện Tọa Thiên cho Dương Hạo.  

 

Bảo khố vật liệu, bảo khố võ kỹ, bảo khố binh khí, bảo khố đan dược, bảo khố trận pháp, năm khu vực lớn đều là chứa vô số thứ quý giá.  

 

Dương Hạo sửng sốt khi nhìn vô số bảo vật trước mặt. Bảo khố của Thiên Quân Môn rộng hơn nhiều so với của Học viện Linh Không. Ở Học viện Linh Không, cậu đã bao giờ nhìn thấy một bảo khố quy mô lớn như vậy đâu.  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement