Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 

 

 Đông Trạch vô cùng tự đắc nói, sau đó nhẹ nhàng giơ tháp đá trong tay lên, nói: “Hỗn Thế tháp, nghiền nát hắn thành từng mảnh cho ta!"  

 

“Ầm!”, tháp đá lập tức to lên, chớp mắt đã đạt tới độ cao mấy chục thước, sau đó đỉnh tháp cực lớn nhắm về phía Dương Hạo.  

 

Nhìn tháp đá tới gần, vẻ mặt Dương Hạo cực kỳ ngưng trọng. Cơ thể khẽ chấn động, Kim Nham Chi Thân lập tức bộc phát ra ánh sáng vàng chói lọi.  

 

“Cút cho ta!”, Một tiếng gầm vang lên từ miệng cậu, sau đó mạnh mẽ tung ra một cú đấm, trực tiếp in lên tháp đá.  

 

“Ầm ầm!”, một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Dương Hạo bị hất về phía sau, máu tươi chảy ròng ròng trên cánh tay, khiến người ta rùng mình.  

 

“Chậc chậc, cơ thể chẳng qua chỉ là cảnh giới Tử Phủ nguyên anh mà cũng dám đánh với Hỗn Thế tháp của ta, tiểu tử ngươi đúng là chán sống rồi”, Đông Trạch khinh thường nói, sau đó hất tay lên, Hỗn Thế tháp đó lại lao về phía Dương Hạo.  

 

“Kiếm lạc hoàng hôn, Kiếm quang!”, Hỏa Nha kiếm xuất khỏi võ, kiếm quang kinh người lập tức xuyên qua không gian, nghênh đón tháp đá.  

 

“Ầm!”, toàn bộ Hỗn Thế tháp chấn động kịch liệt, Hỏa Nha kiếm của Dương Hạo cũng bị đánh văng ra xa. Tuy nhiên Hỗn Thế tháp chỉ rung chuyển trong chốc lát, sau đó lại lao về phía Dương Hạo.  

 

“Lão đại nguy hiểm, ta tới giúp huynh!”, Ngưu Đằng lập tức chú ý về phía Dương Hạo. Khi thấy Dương Hạo gặp nguy hiểm lập tức hất Đông Hình ra, chuẩn bị ứng cứu.  

 

“Không cần’, giọng nói Dương Hạo vang lên, cơ thể bị Hỗn Thế thạch đập vào, văng ra phía sau mấy mét.  

 

Bụi bay tứ tung, chỉ thấy Dương Hạo đứng thẳng người, trong tay cầm một móng vuốt kỳ lạ.  

 

Móng vuốt này là móng vuốt của Yêu Vương khổng lồ, ánh sáng sắc bén đó còn mạnh mẽ hơn so với Hỏa Nha kiếm nhiều.  

 

“Chết tiệt, chiêu thứ ba này ta nhất định sẽ giết chết ngươi”, Đông Trạch thấy hai chiêu của mình đều không thể giết chết được Dương Hạo, lập tức nổi giận. Xuất Hỗn Thế tháp, năng lượng uy nghiêm lập tức giáng xuống trước mặt Dương Hạo.  

 

“Chết đi cho ta!”, gầm lên một tiếng, Dương Hạo giơ móng vuốt Yêu Vương trong tay lên, sau đó kiếm khí vô tận hội tụ trong móng vuốt. Kiếm khí vừa ngưng tụ, tỏa ra một luồng ánh sáng chói lóa.  

 

“Rẹt, rẹt!”, móng vuốt Yêu Vương chém xuống vang lên tiếng rít đáng sợ, sự sắc bén vô cùng lập tức phá nát Hỗn Thế tháp.  

 

“Bùm! Bùm!”, Dương Hạo nghiến răng nghiến lợi, kiếm tâm rắn chắc chưa từng thấy, chuẩn bị chém về phía Đông Trạch.  

 

“Sao có thể được? Hỗn Thế tháp của ta!”, sắc mặt Đông Trạch thay đổi, thất thanh kêu lên một tiếng, muốn thu lại bảo vật của mình. Nhưng đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.  

 

“Cút!”, hất tay một cái là một nguồn năng lượng mạnh mẽ, Đông Trạch chuẩn bị đẩy lùi hư ảnh này. Nhưng đúng lúc này, một nguồn tâm lực mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy hắn.  

 

“Mình đang ở đâu? Không, tấn công bằng tâm lực!”, mất hồn trong tích tắc, nhưng ngay sau đó đã tỉnh lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để Dương Hạo tiếp cận hắn.  

 

“Xẹt!”, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, móng vuốt Yêu Vương quét về phía cổ họng Đông Trạch.  

 

“Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?”, tốc độ phản ứng của Đông Trạch nhanh hơn Dương Hạo tưởng tượng rất nhiều, hắn gầm lên một tiếng, sau đó trong mắt hiện lên một tia sáng vàng.  

 

 

Advertisement
';
Advertisement