Đông Hình kiểm soát Định Hải thạch ấn cũng không ngừng lui về phía sau, sự tấn công điên cuồng của Ngưu Đằng khiến cho Định Hải thạch ấn của hắn xuất hiện những vết nứt.  

             Hơn nữa nhìn uy lực phát ra từ cặp búa của Ngưu Đằng, tên này dường như càng đánh càng có khí thế.  

             “Không thể chậm trễ nữa, phải lập tức giết chết hai người này, tránh đêm dài lắm mộng”, Dương Hạo thầm nói trong lòng, sau đó ma khí bộc phát, móng vuốt Yêu Vương hội tụ trên đỉnh đầu.  

             “Kiếm lạc hoàng hôn, Kiếm quang!”, một tia sáng lóe lên, móng vuốt Yêu Vương tràn đầy kiếm quang sắc bén.  

             Đông Hình đang phòng thủ chỉ cảm thấy một tia sáng bay tới, một cỗ năng lượng từ xa ập đến, muốn chém đứt cơ thể của hắn.  

             “Kiếm thuật quá đáng sợ. Thực lực của tên này mạnh quá!”, sắc mặt Đông Lãng khẽ thay đổi, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.  

             Đúng lúc này, khóe miệng Dương Hạo nhếch lên, sau đó bàn tay cậu đột nhiên biến thành hư ảo. Kiếm quang lập tức thu lại, sau đó Nhân gian kiếm xuất ra.  

             Bảy cảm xúc và sáu ham muốn tràn ngập trong lòng, Đông Lang đột nhiên sững sờ. Hắn Anh cảm thấy mình vướng vào vô số cảm xúc hỗn tạp, tâm hồn hắn lập tức bị say mê.  

             “Chết!”  

             “Giết!”  

             “Chết đi cho ta!”, ba người Dương Hạo đồng thời ra tay, mục tiêu đều là Đông Lang.  

             Sự công kích tụ lại, Đông Lang kinh hãi đến mức kêu cứu cũng không dám, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.  

             “Ầm!”, một tiếng nổ vang lên, cơ thể Đông Lang lập tức tan thành từng mảnh, ngay cả linh hồn của hắn cũng bị một đòn này hủy diệt.  

             Sau đó cơ thể nhanh như tia chớp, hàng trăm ma ảnh không ngừng xuất hiện, bất ngờ bao vây Đông Hình đang muốn chạy trốn.  

             “Ba đấu một, Đông Hình, ông đây phải nghiền nát ngươi”, Ngưu Đằng gầm lên, sau đó tên này giơ búa Chấn Thiên lên, sau đó đập mạnh vào đầu Đông Hình.  

             “Thiên tôn ma ảnh, giết!”, sát khí của Lãnh Lăng cũng bao trùm lấy Đông Hình, một nghìn ma ảnh lao về phía hắn nhanh như chớp.  

             “Trọng lực thiên huyễn, trấn áp cho ta. Tâm lực, tấn công cho ta!”, Giọng nói của Dương Hạo giống như một lời phán quyết, Trọng lực thiên huyễn tức khóa chặt cơ thể Đông Hình, sau đó Tâm lực cũng lập tức tấn công nội tâm đối phương.  

             “Các ngươi đều phải chết. Lão tổ tông sẽ không tha cho các ngươi”, Đông Hình tỉnh lại sau một hồi mê man bởi tấn công Tâm lực của Dương Hạo, nhìn thấy đòn tấn công hung hãn của ba người, mặt xám xịt như tro tàn.  

             “Ha ha! Đông Hình, tên tiểu tử ngươi sắp chết rồi mà còn uy hiếp ta, đúng là ngu xuẩn”, Ngưu Đằng phá lên cười, sau đó búa Chấn Thiên đạp vào người Đông Hình.  

             “Bùm!”, hàng nghìn ma ảnh của Lãnh Lăng cũng tấn công vào người Đông Hình.  

             Đứng cách đó không xa, Dương Hạo thở phào một hơi khi thấy Đông Hình bị hai người Ngưu Đằng liên thủ giết chết.  

             Năng lượng giảm dần, cả ba đứng sát cạnh nhau. Trên mặt Ngưu Đằng tỏ vẻ không tình nguyện, không ngừng trợn mắt, nhưng cuối cùng lại thở dài bất lực.  

             Dương Hạo cười nói với hắn: “Đệ yên tâm đi! Ta và Lãnh Lăng đều biết nặng nhẹ. Chuyện ma tu sẽ không liên lụy đến đệ đâu”.  

             Ngưu Đằng sững sờ, lắc đầu thở dài: “Thôi bỏ đi, nếu đã là huynh đệ, cho dù có chết ta cũng sẽ xông pha cùng các huynh! Thực ra ở cùng các huynh cũng rất đã. Mới bao lâu mà đã khử được ba huynh đệ Đông Hình. He he, sướng”.  

             “Dương Hạo cười nói: “Mặc dù nói vậy, nhưng lúc cấp bách, bọn ta sẽ không để liên lụy đến đệ đâu”.  

             “Nói gì thế, ta đây không sợ liên lụy, cùng lắm thì liều với các huynh một trận, quan trọng là đừng lãng phí cuộc đời này”, Ngưu Đằng vỗ ngực nói.  

             Thấy cái tên vừa liều lĩnh vừa không suy nghĩ gì này, hảo cảm trong lòng Dương Hạo lại tăng lên gấp bội. Người như Ngưu Đằng, không mưu mô, quả thực rất đáng để kết giao.  

             “Dù sao đệ cũng không chạy được đâu”, Lãnh Lăng nhìn Ngưu Đằng nói: “Nếu như có phiền phức, đến lúc đó đừng có than phiền bọn ta đấy”.  

             “Cút!”, Ngưu Đằng trợn mắt nhìn Lãnh Lăng nói.  

             “Được rồi. Trước tiên xem trên người ba kẻ này có thứ gì”, Dương Hạo ngăn cản hai người bắt đầu đấu đá nhau, sau đó đi tới bên cạnh ba cái xác.  

             Một lúc sau, nhẫn không gian trên người ba người Đông Hình đã bị cậu thu lại hết.  

             Sau đó cậu dắt hai người Lãnh Lăng mau chóng rời khỏi nơi đẫm máu này. Cậu không ngốc như vậy, lục soát tìm kiếm bảo vật trên người ba kẻ đó ngay tại ấy, nhưng phải đến một nơi an toàn để chia nhau.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement